《与王胡之诗》原文赏析

  • wáng
    zhī
    shī
  • [
    weì
    jìn
    ]
    xiè
    ān
  • xiān
    bīng
    níng
    yáng
    xiāo
  • xuě
    zhū
    jié
    chóng
    cháo
  • gāo
    lǎng
    jiān
    lán
    yóu
    fāng
    diāo
  • zhé
    rén
    zhī
    rèn
  • wài
    ào
    neì
    rùn
    qióng
    yáo
  • qián
    hóng
    鸿
    xuě
    xiāo
    zhāng
  • neì
    rùn
    rén
    tōng
  • gāo
    tóng
  • xié
    háng
    yìng
    wǎn
    zhuàn
    shé
    lóng
  • suī
    ěr
    zōng
  • shén
    yán
    fēng
    èr
    zhāng
  • xiù
    yún
    gòu
    dān
    xiá
    zēng
    huī
  • fàn
    yǎng
    yìng
    sāng
    sàn
    ruí
  • xián
    lǐng
    jùn
    mài
    fèng
    feī
  • hán
    zhāng
    xiù
    tǎn
    yuǎn
    sān
    zhāng
  • rén
    yǒu
    gǒu
  • feǐ
    yán
    xué
    zhì
    shì
  • shè
    zhōu
    hài
  • fēn
    dòng
    xiāo
    lǐng
    zhī
    zài
    shí
  • huì
    gǎn
    zhě
    yuán
    miào
    zhě
  • jiàn
    tóng
    zhāng
  • wǎng
    huà
    zhuàn
    luò
    yùn
    cuì
    gōu
  • rén
    fēng
    jiàng
    shí
    yáng
  • lán
    zhàn
    lòu
    zhú
    dài
    shuāng
  • ruǐ
    diǎn
    zhū
    xūn
    liú
    qīng
    fāng
  • chù
    liú
    háo
    liáng
  • tóu
    guān
    tóng
    yǒng
    qiān
    xiáng
    zhāng
  • cháo
    lǎng
    xiào
    qiū
    lín
  • wán
    wàng
    shū
    shì
    míng
    qín
  • xián
    qīng
    nán
    fēng
    jīn
  • chún
    láo
    cuì
    weī
    yán
    xīn
  • yōu
    chàng
    shuí
    zài
    shǎng
    yīn
    wén
    guǎn
    lín
    bǎi
    shí
    liù
    zhāng

原文: 鲜冰玉凝,遇阳则消。
素雪珠丽,洁不崇朝。
膏以朗煎,兰由芳凋。
哲人悟之,和任不摽。
外不寄傲,内润琼瑶。
如彼潜鸿,拂羽雪霄。(一章)
内润伊何,亹亹仁通。
拂羽伊何,高栖梧桐。
颉颃应木,婉转蛇龙。
我虽异迹,及尔齐踪。
思乐神崖,悟言机峰。(二章)
绣云绮构,丹霞增辉。
濛泛仰映,扶桑散蕤。
吾贤领隽,迈俗凤飞。
含章秀起,坦步远遗。(三章)
余与仁友,不涂不笱。
默匪岩穴,语无滞事。
栎不辞社,周不骇吏。
纷动嚣翳,领之在识。
会感者圆,妙得者意。
我鉴其同,物睹其异。(四章)
往化转落,运萃勾芒。
仁风虚降,与时抑扬。
兰栖湛露,竹带素霜。
蕊点朱的,薰流清芳。
触地舞雩,遇流濠梁。
投纶同咏,褰褐俱翔。(五章)
朝乐朗日,啸歌丘林。
夕玩望舒,入室鸣琴。
五弦清激,南风披襟。
醇醪淬虑,微言洗心。
幽畅得谁,在我赏音(○文馆词林百五十七。)。(六章)



猜您喜欢

拟古诗①

南北朝 王叔之

客从北方来,言欲到交趾。
远行无他货,惟有凤皇子。
百金我不欲,千金难为市。
谁知岩穴中,箫笙终夜起⑴。

桃叶歌三首 其一

魏晋 王献之

桃叶复桃叶,渡江不用楫。
但渡无所苦,我自迎接汝⑴。

魏晋 陶琬之

我服既晖,我驷既闲。
杨镳警路,哀龠清绵(○《御览》三百五十八引桓玄集。)。