《西爽亭①》原文赏析

  • 西
    shuǎng
    tíng
  • [
    míng
    qīng
    chū
    ]
    máo
    huì
    jiàn
  • tiān
    gāo
    xià
    shān
    miǎo
    chuò
    mǎn
    qián
    rén
    lǎo
  • dāng
    xiāng
    zhōu
    xuàn
    weí
    yǒu
    cháng
    kōng
    jìng
    sào
  • kōng
    tóng
    cháng
    gēng
    yìng
    zhī
    guāng
  • yǒu
    shí
    rén
    meí
    jiān
    shuāng
    líng
    jiǎo
    cháng
    jiǎo
    jiǎo
  • yǒu
    shí
    zhù
    rén
    xiōng
    zhōng
    bīng
    chǐ
    cháng
    jiǎo
    jiǎo
  • yóu
    huáng
    fán
    nián
    chéng
    shí
    jìng
    tàn
    tǎo
  • céng
    wén
    yán
    pàn
    yǒu
    西
    shuǎng
    shí
    dāng
    kōng
  • xiǎn
    shí
    chóng
    bān
    luò
    huā
    yǐng
    kǎo
  • xià
    sōu
    rán
    jiàn
    zhī
    bái
    yún
    biǎo
  • xuē
    zhōu
    zāo
    fāng
    zhào
    rén
    guāng
    jié
    tóng
    liè
    gǎo
  • liǎng
    zhēng
    róng
    yíng
    chǐ
    lòu
    hén
    chaī
    jiǎo
    wán
    hǎo
  • shū
    zuò
    jìn
    rén
    shū
    zuò
    jìn
    nián
    piàn
    jīng
    chéng
    shào
    liáo
  • xìn
    jiān
    shí
    qiān
    líng
    jìng
    xiāng
    bǎo
  • èr
    gōng
    hǎo
    shì
    dān
    shī
    yán
    xiǎo
    yán
    jiē
    jué
    dǎo
  • gēng
    shí
    weí
    jié
    tíng
    rán
    duān
    ràng
    xiān
    zǎo
  • gǒu
    lǒu
    fǎng
    访
    beī
    bié
    chèng
    gōng
    qiǎo
  • yǒng
    yuè
    gāo
    tái
    jìn
    zhǐ
    chǐ
    cáo
    gōng
    luò
    feī
    cǎo
    cǎo
  • cóng
    jiāng
    hái
    dǐng
    zhì
    yuè
    shì
    sān
    dǎo
  • bái
    yún
    huáng
    rèn
    lái
    yǒng
    weí
    shān
    zuò
    chēn
    bǎo
  • shī
    chéng
    ěr
    qīng
    bǎi
    shāng
    guāng
    shè
    tiān
    xiǎo

原文: 天高地下河山邈,龌龊满前人易老。
何当一气相周旋,惟有长空净如埽。
此气四空同不磨,长庚映之益光皦。
有时逼人眉宇间,霜棱日角常矫矫。
有时注人胸臆中,冰壶玉尺常皎皎。
我游黄鹤凡几年,鹄城石镜恣探讨。
曾闻岩畔有奇字,“西爽”勒石当空窅。
藓蚀虫斑字剥落,土花瘗影不可考。
余子夏子日搜奇,忽然见之白云表。
削壁周遭如割方,照人光洁同裂缟。
两字峥嵘不盈尺,漏痕钗脚⑴都完好。
不书(一作尽)人地不书(一作尽)年,一片精魄成绍缭。
信如此气坚不磨,入石千龄静相保。
二公好事复耽诗,大言小言皆绝倒。
更许他时为结亭,翼然端不让仙枣。
我昔岣嵝⑵访禹碑,摹刻大别称工巧。
涌月高台近咫尺,曹公落笔非草草。
从此隔江还鼎峙,沐日浴月是三岛。
白云黄鹤任去来,永为河山作琛宝。
诗成与尔倾百觞,目光四射天地小。



猜您喜欢

仙枣亭晚眺

清代 李树瀛

最高亭上暮天晴,红烛清樽列席明。
槛外江山摇秀影,树头风雨变秋声。
戟门官鼓初更定,水舰银灯万点生。
直待层霄凉月起,一轮相照夜街行。

登南楼寄怀罗仙舸

清代 谭溥

襄山何苍茫,襄水亦悠悠。
寸意触瞻览,缥渺登南楼。
华屋恣初意,不及悲山邱。
气会成迁移,天地良怀忧。
如何人间世,物理难相求。
怅望西方人,日夕空夷由。

武昌阻雪登南楼眺望

清代 张家矩

南楼独上暂凭阑,客思无聊触岁残。
万里风尘悲短剑,武昌暮雪拥征鞍。
燕云北望金台迥,乡树宵昏丙舍寒。
向夕钟声人散尽,慈乌将子入林端。