《题杨升庵先生画像》原文赏析

  • yáng
    shēng
    ān
    xiān
    shēng
    huà
    xiàng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    lín
  • shí
    nián
    chí
    jié
    diān
    shān
    dào
    dào
    chù
    diān
    mín
    huà
    gōng
    hǎo
  • míng
    xiàng
    liǎng
    zhēng
    róng
    jié
    wén
    zhāng
    xióng
    hào
  • dāng
    shí
    nán
    lún
    ēn
    gōng
    fēn
    mén
  • zuǒ
    shùn
    mén
    qián
    tòng
    suì
    lìng
    shì
    beī
    zhōng
    hún
  • zhōng
    hún
    shēng
    jīng
    jiǔ
    wàn
    dào
    jīn
    chǐ
    齿
  • fèng
    huáng
    zhé
    yuán
    míng
    zhù
    shū
    tán
    xiào
    kōng
    shān
  • tán
    xiào
    kōng
    shān
    xiū
    wèn
    tiān
    shuí
    xìn
    gōng
    lái
    děng
    xián
  • ān
    biān
    dìng
    luàn
    shū
    shēng
    shì
    jiā
    zhuàng
    qīn
    shǒu
    shā
    dìng
    quán
  • píng
    shēng
    jiǎn
    qián
    cháo
    shǐ
    shǐ
    使
    西
    nán
    chóng
    fǎng
    访
  • xún
    diàn
    zhōu
    lián
    dìng
    zhōu
    zhàn
    yóu
    wén
    shēng
  • 西
    nán
    kuàng
    chuāng
    jiǔ
    gēng
    xiān
    shēng
    diào
    mǒu
  • zhǐ
    tān
    jiù
    kùn
    zài
    shān
    lín
    zhōng
    wèn
    yǒu
  • xiě
    yùn
    lóu
    qián
    huā
    luàn
    feī
    huáng
    jiāo
    dān
    jīn
    shí
  • fēng
    chuī
    shān
    guǐ
    luó
    dài
    yǒu
    rén
    chàng
    chǔ
  • yíng
    shén
    zòu
    luó
    chí
    rén
    chāng
  • rán
    gēng
    nán
    feī
    xuě
    qiān
    shān
    diān
    shuǐ
    绿

原文: 十年持节滇山道,到处滇民话公好。
大名遗像两峥嵘,气节文章此雄颢。
当时大礼难具论,私恩公义日分门。
左顺门前一痛哭,遂令异世悲忠魂。
忠魂不生经九死,万里崎岖到金齿。
凤凰折翅猿哀鸣,著书谈笑空山里。
谈笑空山休问天,谁信公来不等闲。
安边定乱书生事,家僮亲手杀定铨。
平生爱检前朝史,自使西南重访此。
寻甸州连武定州,战地犹闻鼓声起。
西南况复疮痍久,更忆先生调护某。
止贪救困在山霖,抚衷自问我何有。
写韵楼前花乱飞,黄蕉丹荔今何时。
风吹山鬼薜萝带,飒飒有人唱《楚词》。
迎神欲奏罗池曲,何人笔力昌黎足。
不然更谱鹤南飞,雪叶千山滇水绿。



猜您喜欢

偈颂一百二十三首

宋代 释普度

大机圆应,大智无方。
右左逢原,七穿八穴。
万叠云山一抹过,十八滩头声浩浩。
遇贵即贵,遇贱即贱。
法随法行,法幢随处建立。
要津把断,纵夺临时。
风细细,日迟迟。
四海浪平龙睡稳,九天云净鹤高飞。

初七夜半月色皎然忽闻吴山上鹤

宋代 韩淲

雨止结霜华,片月载寒魄。
光芒星自稀,气宇天更碧。
何处孤鹤鸣,声落吴山侧。
坐久神观清,楼高夜方阒。

山中夜起月色皎然

宋代 黎廷瑞

倦寐不知夜,开门风露深。
明河挂屋角,月出东山岑。
双犊卧啮草,满地梧桐阴。
蔌蔌堕落叶,翻翻动栖禽。
浮生谅余几,两鬓黄尘侵。
偶此值清赏,泠然得初心。
幽隐良足尚,吾盟在云林。