《登天门山最高顶》原文赏析

  • dēng
    tiān
    mén
    shān
    zuì
    gāo
    dǐng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    hóu
    kūn
  • jiāng
    zhī
    shuǐ
    shì
    wàn
    bēn
    téng
    huí
    shān
    yòu
    héng
    jiāng
    zhù
    tiě
    tōng
    wǎng
    lái
  • nián
    què
    jīng
    dīng
    shì
    shǒu
    shén
    jīn
    guǐ
    chū
    liǎng
    shān
    tiān
    mén
    kaī
  • dēng
    dōng
    liáng
    zuì
    gāo
    dǐng
    hún
    máng
    biàn
    shuǐ
    tiān
    yǐng
  • sōng
    xià
    qiáo
    zhěn
    shí
    mián
    shān
    fēng
    chuī
    xǐng
  • líng
    rán
    chéng
    zhōu
    shuǐ
    yún
    dàng
    yàng
    shān
    liú
  • bái
    làng
    chū
    jiē
    tiān
    qiān
    chǐ
    liàn
    dāng
    kōng
    yàn
    qīng
    qiū
  • qiān
    lín
    wàn
    liǎn
    míng
    qiě
    kòu
    shàn
    guān
    huā
  • shēn
    gēng
    shān
    sēng
    tóng
    kàn
    xīn
    yuè

原文: 大江之水势,如万马奔腾去不回,兹山又如横江铸铁不与通往来。
何年却经五丁力士手,神斤鬼斧劈出两扇天门开。
我登东梁最高顶,混茫莫辨水天影。
松下野樵枕石眠,谡谡山风吹不醒。
凌虚忽然似乘舟,水云荡漾山欲流。
须臾白浪洗出接天千尺练,当空一雁摩清秋。
千林万壑敛暝色,且叩禅关卧花窟。
夜深更欲呼山僧,披衣同看波心月。



猜您喜欢

宋代 魏元吉

去为无踪迹,大块一飞尘。

石桥

宋代 魏宗

闻说招提景,昙花结翠云。
晴光朝更合,岚气晚来分。
梵语微茫韵,钟声杳霭闻。
无由问禅法,坐对柏炉薰。

上堂偈

宋代 微禅师

日暖风和柳眼青,冰消鱼跃浪花生。
当锋妙得空王印,半夜昆仑戴雪行。