《听松堂》原文赏析

  • tīng
    sōng
    táng
  • [
    yuán
    dài
    ]
    qīng
  • fēng
    lái
    sōng
    yùn
    qīng
    fēng
    sōng
    yùn
    tíng
  • sōng
    táng
    sōng
    yùn
    liù
    yuè
    shēng
    qīng
    bīng
  • chóng
    yīn
    yáo
    shí
    zuò
    sháo
    jūn
    míng
  • shì
    hán
    shān
    hǎo
    zài
    shuí
    jiě
    tīng
  • zhū
    xián
    tài
    yīn
  • wén
    shēn
    jiàn
    quán
    yōu
    rán
    xīn

原文: 风来松韵清,风去松韵停。
松堂得松韵,六月生清冰。
重阴覆瑶席,时作韶钧鸣。
世无寒山子,好在谁解听。
我欲呼朱弦,和此太古音。
忽闻深涧泉,悠然契吾心。



猜您喜欢

归云亭

元代 清欲

作亭伫归云,云归宛亭亭。
道人本无心,澹与云相应。
夹径树嘉木,沼溪罗翠屏。
人间境逾寂,云白山自青。
看山坐亭上,披云濯清泠。

观郊礼

元代 希陵

帝阙开嵯峨,衣冠捧赭袍。
金飙动龙旆,玉露裛鸾镳。
礼乐出大国,衮旒拜南郊。
天仪瞻穆穆,日彩见熛熛。
卣瓒芬秬鬯,凤凰来箾韶。
于昭帝德广,陟配昊天高。
乾健育万物,离明位六爻。
尧风清海宇,弓矢尽鞬櫜。

题小米墨戏

元代 如砥

寒云何黯淡,老树更婆娑。
寂寞山村外,柴门掩薜萝。