《送杨而上还剑上》原文赏析

  • sòng
    yáng
    ér
    shàng
    hái
    jiàn
    shàng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    liáng
    fèn
  • zuì
    chóu
    hàn
    miǎn
    wǎn
    xiàng
    hán
    tīng
  • shān
    jiā
    tiān
    chuī
    zhōu
    qīng
    shuǐ
    jiàn
    líng
  • jiā
    cóng
    yún
    wài
    wàng
    yuán
    dào
    fēn
    tīng
  • què
    xiāng
    yuán
    shù
    cāng
    máng
    dào
    yǎn
    qīng

原文: 最愁浮汉沔,晚泊向寒汀。
山夹天垂幕,舟轻水建瓴。
家从云外望,猿到夜分听。
却爱乡园树,苍茫到眼青。



猜您喜欢

送人

清代 梁份

相逢言未了,意气倍相亲。
君欲成何事,余惭负此身。
赁舂仍避汉,蹈海不知秦。
耻作桃源客,春风坐误人。

上巳将过金陵

清代 龚鼎孳

倚槛春愁玉树飘,空江铁锁野烟销。兴怀何限兰亭感,流水青山送六朝。

登黄鹤楼

清代 刘鹗

清晨携酒出花堤,试一登临万象低。
神女昔留苍玉佩,土人犹唱白铜鞮。
江流直扑严城下,山势争趋汉水西。
此去荆州应不远,倩谁借取一枝栖。