《临肃五弟以雨后江亭远眺诗见示》原文赏析

  • lín
    hòu
    jiāng
    tíng
    yuǎn
    tiào
    shī
    jiàn
    shì
  • [
    qīng
    dài
    ]
    zhōu
    bǐng
    weì
  • kuài
    nóng
    xiě
    shí
    qíng
    feī
    dào
    luán
    jiān
    lǎo
    yǎn
    míng
    tíng
    weì
    shān
    tóu
    xīn
    shì
    shuō
    shǐ
    guān
    zhù
    xià
    jiù
    jiā
    shēng
    beǐ
    chuāng
    yuàn
    shī
    táo
    lìng
    qián
    rén
    dāng
    wèn
    jiǎ
    shēng
    wén
    dào
    xiāng
    píng
    gāo
    yuè
    dàn
    nán
    róng
    liàng
    jiǔ
    gōng
    gēng

原文: 快磨浓墨写时晴,飞到鸾笺老眼明。廷尉山头新《世说》,史官柱下旧家声。北窗我愿师陶令,前席人当问贾生。闻道乡评高月旦,难容葛亮久躬耕。



猜您喜欢

怀同小野

宋代 释行海

秋雨秋风落叶频,江湖谁念寂寥身。
雁行自向东南去,太白山中有故人。

颂古二十一首

宋代 释心月

圣量凡情净尽时,转身无路事还非。
屋檐下过粟畲里,马腹驴胎一道归。

送丁高士

宋代 释心月

霞服云冠游上苑,芒鞋竹杖过幽扉。
故山青草累累冢,羞见先生化鹤归。