《赋得东美人临潭水二十韵》原文赏析

  • dōng
    meǐ
    rén
    lín
    tán
    shuǐ
    èr
    shí
    yùn
  • [
    míng
    dài
    ]
    děng
    rùn
    gōng
  • yǎo
    tiǎo
    dōng
    lín
    yuàn
    míng
    绿
    shuǐ
    zhōu
    <
    b
    r
    >
    yǒu
    huái
    怀
    shū
    qiǎn
    quǎn
    mèng
    yóu
    <
    b
    r
    >
    fàn
    lái
    xiāng
    weí
    yún
    xià
    chǔ
    qiū
    <
    b
    r
    >
    luò
    feī
    jiāo
    hàn
    kuì
    tóng
    yóu
    <
    b
    r
    >
    yān
    xiào
    fēng
    shén
    hǎo
    qiú
    <
    b
    r
    >
    chaī
    chén
    jiāng
    huà
    què
    peì
    xiǎng
    ōu
    jīng
    <
    b
    r
    >
    liàn
    zhǔ
    xiá
    yào
    耀
    lán
    gāo
    yōu
    <
    b
    r
    >
    lián
    huā
    qín
    bìng
    luó
    chà
    fēn
    gōu
    <
    b
    r
    >
    chù
    líng
    qiè
    huí
    zhào
    miàn
    xiū
    <
    b
    r
    >
    què
    lián
    tán
    shàng
    yǐng
    hái
    jìng
    zhōng
    chóu
    <
    b
    r
    >
    xiě
    dài
    shuāng
    pín
    cuì
    héng
    bìng
    zuò
    qiū
    <
    b
    r
    >
    fān
    shēn
    dìng
    zhuàn
    jiào
    xiāng
    tóu
    <
    b
    r
    >
    zhuó
    chú
    luàn
    qiān
    qíng
    dài
    xìng
    róu
    <
    b
    r
    >
    shū
    duàn
    jué
    hóng
    yuàn
    chén
    <
    b
    r
    >
    hòu
    fēn
    yáo
    luò
    jīn
    màn
    xiū
    <
    b
    r
    >
    jūn
    xīn
    níng
    qiè
    mìng
    wǎn
    òu
    <
    b
    r
    >
    zhū
    shuí
    dāng
    lóng
    yuān
    shú
    chóu
    yān
    fān
    láo
    wàng
    jiāng
    chǔ
    beì
    yōu
    <
    b
    r
    >
    luò
    yàn
    qīng
    fēng
    wài
    shū
    dēng
    tóu
    <
    b
    r
    >
    duàn
    cháng
    rén
    jiàn
    shuǐ
    kōng
    liú

原文: 窈窕东邻媛,明靥绿水洲。
有怀殊缱绻,无梦独夷犹。
泛瑟来湘浦,为云下楚丘。
洛妃娇自倚,汉女愧同游。
靥辅宜嫣笑,丰神洵好逑。
钗沉将化雀,佩响欲鸥惊。
练渚霞裾耀,兰皋路屟幽。
莲花矜并蒂,罗袜诧分钩。
彳亍凌波怯,低回照面羞。
却怜潭上影,还似镜中愁。
写黛双颦翠,横波并作秋。
翻疑身不定,转觉意相投。
濯发莼丝乱,牵情带荇柔。
素书鱼断绝,红怨叶沉浮。
物候纷摇落,津途漫阻修。
君心宁比汜,妾命宛如沤。
珠浦谁当合,龙渊孰与俦?烟帆劳倚望,江杵倍离忧。
落雁青峰外,疏灯古渡头。
断肠人不见,日暮水空流。



猜您喜欢

燕京绝句 其八

元代 梵琦

闲居弥勒且同龛,酒价钱缗两不谙。笋蕨正肥何处好,春风春雨忆江南。

海东青行

明代 释梵琦

海东青,高丽献之天子庭。万人却立不敢睨,玉爪金眸铁作翎。心在寒空鞲在手,一生自猎知无偶。孤飞直出大鹏前,猛志岂落鴐鹅后。是日霜风何栗冽,长杨树羽看腾瞥。奔云突雾入紫霄,狡兔妖蟆洒丹血。束身归来如木鸡,众鹘欲并功难齐。尔辈无材空碌碌,不应但费官厨肉。

怀净土诗 其三

元代 梵琦

山云霭霭水泠泠,共说西方一卷经。石虎却来岩下啸,泥人先往树间听。风飘阳焰随波散,雨浥空花逐蒂零。极乐此时堪驻足,弥陀何处不流形。