《泊平望》原文赏析

  • píng
    wàng
  • [
    míng
    dài
    ]
    dào
    yuán
    shī
  • chéng
    láo
    qiān
    wǎn
    jiāng
    yǒng
    <
    b
    r
    >
    lián
    qiáng
    yǒu
    dài
    jiù
    cūn
    jǐng
    <
    b
    r
    >
    shā
    míng
    ōu
    qún
    huí
    yuè
    chū
    rén
    jìng
    <
    b
    r
    >
    xīn
    qīng
    meì
    kuàng
    nǎi
    fēng
    lòu
    lěng
    <
    b
    r
    >
    yīn
    wǎng
    lái
    zhōng
    kùn
    chí
    chěng
    <
    b
    r
    >
    feī
    shí
    nǎi
    yuán
    zào
    qǐng
    <
    b
    r
    >
    rén
    fāng
    wài
    shì
    zhì
    yǐng
    <
    b
    r
    >
    weí
    yān
    shuǐ
    宿
    hún
    wèn
    mǐn
    <
    b
    r
    >
    zhàng
    bié
    yǒu
    niàn
    shuí
    lǐng
    <
    b
    r
    >
    rén
    shēng
    weì
    wén
    dào
    yān
    jǐng

原文: 计程息劳牵,日晚江路永。
连樯如有待,聚泊就村井。
沙明鸥群回,月出人语静。
心清独不寐,况乃风露冷。
因思往来客,终日困驰骋。
得非衣食驱,无乃缘造请。
吾人方外士,素志慕箕颍。
胡为淹水宿,混迹问蛙黾。
丈夫别有念,此意谁得领。
人生未闻道,如何卧烟景。



猜您喜欢

题川船出峡图

元代 宗衍

瞿塘险为三峡门,两岸束急洪涛奔。十丈江船万斛力,一篙失势原无根。前船才过后船出,蜀商来往无虚日。君不见人间行路难,咫尺风波永相失。

桐庐舟行

明代 张宣

自在眠沙鸟,参差上濑船。
乱峰寒笛外,疏雨暮钟前。
滩转疑无路,林深别有天。
羊裘怀隐者,高节已千年。

开平书事 其二

元代 梵琦

绝域秋风早,殊方使客还。河冲秦日塞,地接汉时关。万古悲青冢,兼程过黑山。从容陪国论,咫尺近天颜。