《妖鸟篇》原文赏析

  • yāo
    niǎo
    piān
  • [
    qīng
    dài
    ]
    táo
    shào
    xué
  • yǒu
    niǎo
    shēng
    yán
    hǎi
    feī
    míng
    zhōng
    zhōu
    xíng
    xiáng
    kuàng
    nǎi
    è
    shēng
    xiū
    cháo
    míng
    dàn
    ?
    ěr
    míng
    zēng
    rén
    yōu
    shuāng
    níng
    luò
    bǎi
    cǎo
    gēng
    wén
    niǎo
    míng
    jiū
    jiū
    zòng
    héng
    jiān
    luàn
    chóu
    juē
    shēn
    suī
    weī
    líng
    jiǔ
    zhōu
    lǎo
    zhī
    shí
    hán
    feī
    shàng
    chuī
    tóu
    shēng
    wàng
    cóng
    qiān
    yóu
    dào
    bàng
    cāng
    yìng
    yìng
    qiū
    shǐ
    zhōng
    weí
    ěr
    xiū
    rán
    shēng
    chè
    làng
    yuàn
    zào
    zuò
    bǎi
    guài
    shí
    xiū
    bǎi
    niǎo
    bēn
    chūn
    yáng
    lǐn
    lǐn
    cuī
    qióng
    qiū
    chéng
    xíng
    shòu
    ān
    huà
    shuí
    yǒu
    kǒu
    yóu
    zhōu
    gōng
    zhū
    yāo
    niǎo
    jiào
    qiú
    qiān
    nián
    niè
    jìn
    zuò
    lìng
    yuè
    cǎn
    tiān
    weí
    beī
    chóu
    qǐng
    wáng
    tiān
    wǎng
    xià
    shōu
    dōng
    hǎi
    qiú
    fèng
    huáng
    西
    shān
    luán
    jiù
    míng
    xiāng
    chóu
    rán
    liù
    jiān
    zhòng
    shēng
    qiě
    chóu
    niǎo
    wén
    zhī
    hèn
    zhě
    jīng
    cuàn
    juàn
    shé
    jìn
    hóu

原文: 有鸟生炎海,飞鸣历中洲。似鵩形不祥,况乃恶声如鸺鹠。朝鸣但?耳,暮鸣增人忧。霜凝日落百草死,更闻此鸟鸣啾啾。纵横四野间,历乱呼其俦。嗟汝身虽微,厉欲凌九州。老鹤知时寒,低飞尚垂头。汝独声呀呀,妄语丛愆尤。道傍苍应应秋始习,一击不中为尔羞。居然声气彻阆苑,造作百怪无时休。百鸟奔春阳,汝独凛凛催穷秋。成形受气安可化,汝谁有口不自由。周公诛妖鸟,遗教不可求。千年遗孽死不尽,坐令日月惨黩、天地为悲愁。我欲请王母,天网忽下收。东海求凤凰,西山鸾鹫鸣相酬。翛然六合间,众声和且稠。此鸟闻之大恨死,馀者惊窜,一日卷舌尽入喉。



猜您喜欢

金谷园怀古

唐代 陈通方

缓步洛城下,轸怀金谷园。昔人随水逝,旧树逐春繁。
冉冉摇风弱,菲菲裛露翻。歌台岂易见,舞袖乍如存。
戏蝶香中起,流莺暗处喧。徒闻施锦帐,此地拥行轩。

赋得春风扇微和

唐代 陈通方

习习和风扇,悠悠淑气微。阳升知候改,律应喜春归。
池柳晴初拆,林莺暖欲飞。川原浮彩翠,台馆动光辉。
泛艳摇丹阙,扬芳入粉闱。发生当有分,枯朽幸因依。

云山图为东里杨公作

明代 杨荣

云山何岧峣,林木郁而秀。烟岚绚晴光,岚际峙层构。绕庭芳草深,清禽哢春昼。有书可览适,有田可耕耨。展图念初服,淹留婴组绶。因援峄阳桐,一写丘中奏。