《奉题周南仲正字所藏阎立本画苏》原文赏析

  • fèng
    zhōu
    nán
    zhòng
    zhèng
    suǒ
    zàng
    yán
    běn
    huà
  • [
    sòng
    dài
    ]
    zhū
    nài
  • shào
    qīng
    zài
    liáng
    bié
    zhí
    shǒu
    chí
    chú
    néng
    wàn
    chū
    zhuàn
    shī
    xiāng
    zài
    míng
    qīng
    hǎi
    shàng
    zhān
    weí
    shí
    rén
    lái
    chóng
    xiāng
    jiào
    kàn
    yáng
    suì
    nián
    què
    yīn
    shè
    yàn
    zhuàn
    xiāo
    rén
    jiān
    shì
    cháng
    bié
    shào
    qīng
    zài
    qīng
    guī
    guī
    shàng
    hàn
    chén
    jié
    liú
    zhě
    yǒng
    rén
    tiān
    cháng
    kuò
    bàn
    chǐ
    juàn
    mǎn
    yǎn
    yún
    chóu
    fēng
    jǐng
    biàn
    rén
    yǎng
    jiào
    tóu
    tuō
    guàn
    rén
    héng
    xiù
    zhù
    miàn
    yán
    jūn
    guó
    xiāng
    chèng
    huà
    shī
    weì
    xiǎng
    xiàng
    néng
    ěr
    qián
    shēn
    shì
    céng
    jiàn
    liǎng
    gōng
    fēn
    meì
    shí

原文: 少卿昔在河梁别,执手踟蹰不能发。万古初传五字诗,努力相期在明德。子卿海上毡为食,故人朅来重相觌。不觉看羊度岁年,却因射雁传消息。人间此是长别离,少卿在虏子卿归。归欤尚握汉臣节,留者永衣胡人衣。天长地阔半尺绢,满眼云愁风景变。一人仰叫头脱冠,一人横涕袖著面。阎君国相称画师,未必想像能尔奇。前身恐是胡妇子,曾见两公分袂时。



猜您喜欢

乐府二首题曾时进双挽卷 其一

明代 夏良胜

五峰高,五峰高。肤寸雨天下,桔槔胡尔劳。萧萧风木增悲号,人生踪迹殊蓬蒿。

时人为崔儦李若语

隋代 佚名

京师灼灼。崔儦李若。

渡人庵迟友不至

清代 方陶

枫叶平林满,芦花浅渚飞。
秋风生浦口,落日在岩扉。
坐待幽人语,宁知夙约违。
徘徊明月出,独送棹歌归。