《凤凰台上忆吹箫 晚霞》原文赏析

  • fèng
    huáng
    tái
    shàng
    chuī
    xiāo
    wǎn
    xiá
  • [
    qīng
    dài
    ]
    dīng
    yàn
  • 宿
    kaī
    qíng
    xié
    yáng
    zuò
    míng
    yún
    zhà
    liǎn
    qīng
    hóng
  • kàn
    feī
    yān
    feī
    piàn
    lóng
    cōng
  • fèng
    chuī
    yōu
    yáng
    chù
    yīn
    niǎo
    qiáng
    dōng
  • zǎo
    feī
    jìn
    hán
    jiāng
    guī
    hóng
    鸿
  • qióng
  • shī
    qíng
    huà
    huǎng
    tiān
    xiāo
    chuī
    luò
    suí
    fēng
  • gēng
    qióng
    shāng
    kān
    zhuó
    guāng
    beī
    nóng
  • yǎn
    yìng
    dān
    绿
    shuǐ
    zòng
    hǎo
    shǒu
    miáo
    huì
    nán
    gōng
  • nài
    zhuàn
    yǎn
    fán
    huá
    mèng
    xǐng
    jīn
    kōng

原文: 宿雨开晴,斜阳做暝,云衢乍敛青虹。
看非烟非雾,一片茏葱。
凤吹悠扬何处,余音袅,如隔墙东。
早飞尽,寒江孤鹜,野戌归鸿。
无穷。
诗情画意,恍天女绡衣,吹落随风。
更琼觞堪酌,光汎杯侬。
掩映丹崖绿水,纵好手,描绘难工。
奈转眼,繁华梦醒,金碧都空。


相关标签:凤凰台上忆吹箫

猜您喜欢

更漏子

清代 丁彦和

露初凝,风渐起。
月到碧天如洗。
深夜梦,少年心。
沉吟误到今。
秋将尽,愁难整。
更被笛声勾引。
千重水,万重山。
征人何日还。

清平乐

清代 丁彦和

小窗莺语,似说春将去。
云节飙轮无觅处,但见一庭红雨。
杜鹃何事频催,韶年一去难追。
留得余芳数点,还凭燕子衔来。

仪真道中 其三

宋代 李弥逊

旋捣香粳炊玉粒,饱肥鲜鲫鲙银丝。他年虚费太官粟,到得江头已恨迟。