《三月八日宴群公于东阁道及崇弘》原文赏析

  • sān
    yuè
    yàn
    qún
    gōng
    dōng
    dào
    chóng
    hóng
  • [
    míng
    qīng
    chū
    ]
    zhèng
    jīng
  • zhōng
    shān
    weī
    weī
    cháng
    jiāng
    yáng
    yáng
  • shèng
    ān
    jiān
    guó
    xuàn
    zhèng
    weì
    nán
    jīng
  • neì
    yǒu
    shǐ
    zhī
    zhōng
    kěn
    wài
    yǒu
    huáng
    jìng
    guó
    zhī
    shǒu
    weī
    jiāng
  • gǒu
    yòng
    rén
    jìn
    dāng
    zhí
    dōng
    jìn
    nán
    sòng
    zhī
    fāng
  • nǎi
    zhì
    xián
    jiān
    biàn
    shuò
    ér
    xiāo
    xiǎo
    yòng
    zhāng
  • wàn
    ruǎn
    zhì
    níng
    nán
    zhī
    chāng
    kuáng
  • rèn
    zhèn
    zhī
    zhēng
    duó
    xiāng
    shā
    wén
    wèn
    ér
    xíng
    shǎng
    zhāng
  • miào
    xuǎn
    zhī
    shǐ
    使
    chū
    jiǔ
    ér
    zuò
    huāng
  • kǎi
    bàn
    zhī
    jiāng
    nán
    weī
    wáng
  • yuán
    shǒu
    hūn
    hūn
    gōng
    liáng
  • shù
    shì
    zhī
    cóng
    cuǒ
    ān
    shù
    zhī
    ān
    kāng
  • chén
    shǐ
    使
    beǐ
    ér
    chéng
    jìng
    yán
    kòu
    chè
    fáng
  • móu
    guó
    shì
    zhī
    guaī
    xīng
    shān
    fàn
    làn
    fāng
  • zhì
    huáng
    táng
    zhī
    jìn
    chù
    ér
    páng
    huáng
  • xián
    rén
    zhī
    gān
    dǎo
    dōng
    hǎi
    ér
    yuǎn
  • tòng
    hèn
    jiān
    chǎn
    hài
    qióng
    dài
    jīn
    ér
    qiáng
    yàn
    fāng
    cháng
    shī
    lín
    yáng
    yǒng
    zhì
    biān
    jiào

原文: 钟山巍巍兮,长江洋洋。
圣安监⑴国兮,旋正位于南京。
内有⑵史阁部之忠恳兮,外有黄靖国之守危疆。
苟用人尽当其职兮,岂徒继东晋南宋之遗芳。
胡乃置贤奸于不辨兮,罢硕辅而宵小用张。
付万机于马阮兮,致宁南之猖狂。
任四镇之争夺相杀兮,不闻不问而刑赏无章。
妙选之使四出兮,既酗酒而复作色荒。
慨半壁之江南兮,已日虑于危亡。
元首何昏昏兮,股肱弗良。
庶事之丛脞兮,安得黎庶之安康。
陈、马使北而无成兮,竟延胡寇以撤防。
谋国责如是之乖剌兮,俾腥膻泛滥⑶于四方。
致黄唐之冑裔兮,尽彳亍而彷徨。
贤人之不甘污辱兮,蹈东海而远飏。
痛恨奸谄遗害无穷兮,迨今兹而强胡焰⑷方长(施懿琳、杨永智编校)。



猜您喜欢

宴湖上呈穉卿

宋代 韩维

熠熠萤光草际流,及时高宴落霞洲。
繁弦急管宜清月,细蕊浓芳艳晚秋。
飞鹭欲来迎画舫,跳鳞如喜脱金钩。
知公加数为醇酿,应许闲宫烂漫游。

谢元道惠桂树子

宋代 韩维

洛阳奇卉兼四方,妖姿冶艳争春阳。
蔚然幽佳独凌霜,中岩无人閟寒芳。
山翁军搜劚青苍,名园得之为辉光。
护以雕兰面朱堂,叶敷瑶碧丹华扬。
我今蓬茨蔽短墙,愧尔佳植空埋藏。
骚人托辞兴端良,辰赠顾德岂所当。
角弓之诗不敢忘,与君岁暮扬芬香。

又和杨之美家琵琶妓

宋代 韩维

杨群好古天下无,自信独与常人殊。
勤身所营世或弃,反眼不顾我以趋。
彼其察物类有道,能取精妙遗其粗。
官卑俸薄不自给,买童教乐收图书。
客来呼童理弦索,满面狼籍施铅朱。
樽前一听啄木奏,能使四坐改观为娱。
有时陈书出众画,罗列卷轴长短俱。
破缣坏纸抹漆黑,笔墨仅辨丝毫余。
补装断绽搜尺寸,分别品目穷锱铢。
以兹为玩不知老,自适其适诚吾徒。
岂无高门华屋贮妖丽,中挂瑶圃昆仑图。
青红采错乱人目,珠玉磊落荧其躯。
苟非绝艺与奇迹,杨君视之皆蔑如,
杨君如古天下无。