《剑阁》原文赏析

  • jiàn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    chóng
    huá
  • xíng
    yuè
    xióng
    guān
    tiān
    jiàn
    dài
  • tiáo
    yáo
    lái
    è
    chóng
  • wàng
    wàng
    cuó
    jiān
    huō
    xià
    yíng
    chǐ
  • dào
    guān
    chuān
    穿
    xuě
    dòu
    kuī
    yuè
  • é
    é
    èr
    shān
    zhōng
    wàn
    zhàng
    pán
    shí
  • ér
    zǒng
    jīng
    tiě
  • jiān
    cóng
    qìng
    luàn
    shè
  • shī
    feī
    zǒu
    jiāo
    chī
    táng
    zhái
  • mén
    xún
    suì
    shuāng
    xiá
    gèn
    ér
    zhǎi
  • zuǒ
    zuò
    cháng
    jīng
    xiān
    yòu
    leì
    áo
    zhì
  • leí
    hōng
    mǐn
    záo
    yún
    weì
    suí
    mài
  • huí
    fēng
    zhòu
    cháng
    xuě
    biān
    lǐng
  • hóng
    huāng
    xiǎng
    peī
    taī
    yuán
    gēng
    bìng
  • tǎng
    feī
    xiān
    zhǎng
    pái
    shǔ
    yìng
    lóng
    huá
  • dīng
    dǎi
    néng
    wàn
    líng
  • cán
    shān
    tōng
    xiá
    liú
    xiǎn
    kòng
    è
  • shuí
    zhī
    cháng
    jiān
    qiè
    chěng
  • yán
    hàn
    shū
    leì
    piān
    ān
    wǎn
  • yáng
    xiān
    zhé
    wáng
    mèng
    hòu
    jiē
  • chèng
    xuàn
    dòng
    xiōng
    jiàng
    wáng
    xián
  • kuàng
    xiàn
    zeí
    liú
    xiē
  • zhāng
    zòng
    kuáng
    niè
    zhuó
    zhōng
    cùn
    zhé
  • diāo
    chū
    rén
    yān
    mǎng
    xiāo
  • shēng
    jīn
    bǎi
    nián
    kěn
    lián
    wàn
  • wén
    wēng
    jiān
    jié
    róng
    xiāng
    jiān
    jiào
  • liáo
    jué
    ruò
    fān
    zàng
    shū
    shùn
    chóng
  • ér
    zhěn
    ān
    háo
    huàn
    shuí
    yōng
  • fēn
    xiǎn
    huáng
    guān
    shùn
  • fèn
    chuán
    shēn
    mìng
    jiè
    liáng

原文: 我行阅雄关,天剑殆无敌。
迢遥来一发,突兀遏重壁。
望望嵯岈间,豁罅不盈尺。
到关穿雪窦,窥户睇月隙。
峨峨二山中,万丈一磐石。
都无客土附,而总精铁积。
其间郁丛箐,其底乱□射。
乌兔失飞走,蛟螭避堂宅。
入门循地隧,双峡亘而窄。
左作长鲸掀,右类巨鳌掷。
雷轰泯斧凿,云蔚随缕脉。
回风骤长驱,雪气砭领脊。
洪荒想胚胎,元气更并迫。
倘非仙掌排,亦属应龙划。
五丁力不逮,渠能万灵役。
残山通仄狭,留险藉控扼。
谁知徒长奸,据窃逞荷戟。
炎汉固殊类,偏安我惋惜。
子阳先覆辙,王孟后接迹。
称帝旋洞胸,降王递衔璧。
何况献贼流,蝮蝎恣毒螫。
张牙纵狂啮,擢发终寸磔。
伊昔凋敝初,人烟莽萧瑟。
生息今百年,垦辟连万陌。
文翁兼诘戎,武乡兼教泽。
辽绝若番藏,倏瞬达重译。
而此枕席安,号涣谁拥隔。
地利分险夷,皇图观顺逆。
磨崖奋如椽,申命诫梁益。



猜您喜欢

道古

清代 李重华

子长愤著书,论或凭胸臆。
殷勤表素王,已足称神识。
时方贵黄老,经术尚薄蚀。
卓然仰高山,先路导其惑。
骈罗七十子,附圣为羽翼。
遂使弦诵堂,崇祀盛轨则。
我嗟卫道人,曾未预配食。
盲左既酬功,腐迁何愧色。

抵家

清代 方贞观

行衣乍脱喜还悲,仍似桑乾入梦时。
亲老幸邀天与健,家倾翻痛妇能持。
山田白露登新谷,篱落黄花发故枝。
欢捧一尊为母寿,阿奴不道有归期。

出宗阳

清代 方贞观

回首故山尽,前途直北长。
萍蓬自兹去,乡国永相望。
短草寒烟白,孤村落日黄。
生逢击壤世,不得守耕桑。