《九骚引 其五 愀离帏》原文赏析

  • jiǔ
    sāo
    yǐn
    qiǎo
    weí
  • [
    míng
    dài
    ]
    gāo
    xíng
    wén
  • xuán
    zhàng
    zhī
    zài
    zhì
    guì
    jiǔ
    ér
    weí
    xiū
    shén
    yǎn
    yǎn
    ér
    jiàn
    ér
    xīn
    yōu
    jiù
    zhī
    shì
    cháng
    wǎng
    ér
    yōu
    yōu
    xié
    qīng
    zhī
    bīn
    bīn
    èr
    zhī
    róu
    chǎn
    kūn
    zhī
    yīng
    yīng
    rèn
    ér
    yǐn
    yōu
    qīn
    cán
    sāng
    weí
    xìng
    qín
    jiǎn
    ér
    cǎi
    chí
    neì
    chún
    beì
    wēn
    gōng
    ér
    xíng
    xiū
    xiǎng
    róng
    zhī
    fǎng
    仿
    ér
    nán
    gǎn
    shuāng
    lòu
    zhī
    tíng
    qiāng
    yóu
    xiōng
    mèn
    mèn
    ér
    juàn
    zhěn
    ér
    chuī
    líng
    xiù
    zhī
    lái
    ér
    zèng
    héng
    cǎo
    zhù
    wén
    yīn
    yáng
    shǐ
    tài
    ér
    weí
    zhǔ
    tiān
    ér
    wàn
    yuè
    ér
    xīng
    shǔ
    zhuān
    zhī
    weí
    meǐ
    zhòng
    duō
    ér
    yīn
    yáng
    weí
    yáng
    yīn
    weí
    míng
    rén
    zài
    shì
    zhī
    zhēn
    jié
    wàn
    dài
    ér
    chuī
    míng
    jié
    jié
    zhī
    yīng
    yuàn
    leì
    bān
    bān
    ér
    qíng
    shēn
    chù
    rén
    ér
    qiān
    shén
    piāo
    piāo
    ér
    chāo
    tài
    qīng
    shì
    yān
    ér
    jiào
    shēng
    weí
    mèng
    ér
    líng
    xiàn
    lán
    huì
    gào
    shén
    gǎn
    qīng
    shēng
    chén
    gòu
    ér
    rǎn
    róng
    zhī
    yīng
    yīng
    cān
    qiū
    zhī
    zhuì
    lòu
    zhǔ
    míng
    ér
    gòng
    bīng
    qīng
    hàn
    zhī
    shū
    jiāng
    rěn
    rǎn
    ér
    dēng
    chéng

原文: 离玄帐之五载兮,致桂酒而为羞。神剡剡而如见兮,目无睹而心忧。思旧爱之莫得兮,逝长往而悠悠。协清和之斌斌兮,护二仪之〖姽柔。阐坤德之英英兮,匹任姒而尹优。亲蚕桑以为务兮,性勤俭而采芣。持内则其纯备兮,克温恭而行修。想仪容之仿佛兮,意歔欷而难蒐。感霜露之不停兮,羌弃我于何游。胸闷闷而倦极兮,忽枕籍而如睹。垂灵袖之纳纳兮,呼余来而赠蘅草柱。女不闻乎阴阳兮,始太极而为主。天统一而万地兮,日月一而星数。妇以专一之为美兮,子众多而一父。阴伏阳以为德兮,阳统阴以为明。人在世之贞洁兮,没万代而垂名。昔洁洁之英媛兮,泪瘢瘢而寄情。身处仁而迁义兮,神飘飘而超太清。于是忽焉而大觉兮,生为梦而死灵。献兰蕙以告神兮,敢不取义以轻生。涤尘垢而不染兮,茹芙蓉之英英。餐秋菊之坠露兮,煮姊茗而供冰。清何顑颔之不舒兮,将荏苒而登帝城。



猜您喜欢

长春花

宋代 刘攽

雪霜雨露平分尽,旧紫新红次第开。自是馀花芳意薄,那知春去不重来。

浣溪纱 记园次语

清代 顾贞观

琴酒生来淡荡人。自宜消渴更长贫。不然辜负远山春。狗监故能怜犬子,武皇应解妒文君。任他天壤有王孙。

七宝扇

宋代 王质

七宝薰开万窍风,灵犀一点与天通。婆娑吹动红炉雪,总在清凉世界中。