《李哥行》原文赏析

  • xíng
  • [
    míng
    dài
    ]
    guǎn
  • zhōu
    nián
    shí
    chū
    shēn
    běn
    shì
    chāng
    jiā
    shì
    yuàn
    zuò
    liáng
    rén
    yuàn
    suí
    shí
    xué
    bái
    tóu
    ā
    ?
    jiàn
    róng
    huā
    míng
    guān
    yǒu
    zhì
    chóu
    zhōng
    háo
    leì
    ér
    jīn
    weì
    miǎn
    cóng
    mìng
    dāng
    tīng
    ér
    jìng
    róng
    yán
    shí
    hūn
    chaī
    qún
    zhī
    jīng
    chàng
    qián
    shàn
    ā
    ?
    shēn
    gǎn
    xīn
    dōng
    chéng
    jiǔ
    lóu
    huā
    mǎn
    yān
    líng
    gōng
    luó
    zūn
    zhòng
    zhōng
    shào
    xiāng
    cháo
    chū
    mén
    jīn
    xiàn
    jiān
    qīng
    báo
    ér
    huáng
    jīn
    mǎi
    tóng
    chù
    ā
    ?
    tān
    jīn
    ér
    míng
    gān
    yán
    xiāng
    xiàn
    jiān
    bàn
    pái
    zhī
    yán
    tòng
    jiān
    zhī
    mín
    shǒu
    cāo
    bái
    rèn
    róng
    xiá
    xiàn
    jiān
    cán
    huáng
    zǒu
    suǒ
    zhōu
    tài
    shǒu
    wén
    qiě
    jīng
    zhōu
    shēn
    yǒu
    shū
    xiù
    cái
    nián
    ruò
    guàn
    weì
    hūn
    tōng
    meí
    liù
    chéng
    yīn
    zhōu
    huān
    zhuàn
    zhēn
    hòu
    lái
    zeí
    bīng
    fàn
    zhōu
    zāo
    zeí
    zeí
    jiàn
    hǎo
    yán
    dàn
    yán
    shā
    shā
    yán
    shì
    tóng
    zhī
    jié
    shēng
    míng
    zhèn
    jīn
    jīn
    wén
    zhī
    duō
    kǎi
    kāng
    liè
    beī
    fēng
    lín
    mǎng
    nián
    guān
    xíng
    zeí
    jiān
    chén
    miàn

原文: 霸州李哥年十五,出身本是娼家女。誓死愿作良人妻,不愿随时学歌舞。白头阿?不见容,籍我花名入官府。季哥有志不得酬,终夜号咷泪如雨。儿今未免从母命,母也须当听儿语。净洗容颜不食荤,一钗一裙只荆苧。唱歌得钱赡阿?,此身不敢辞辛苦。东城酒楼花满烟,五陵公子罗尊俎。众中一少忽相嘲,李哥出门气如虎。益津县监轻薄儿,不惜黄金买同处。阿?贪金不顾儿,暝地甘言密相许。县监夜半排闼入,李哥拒之闭其户。大言痛詈汝监邑,汝何不知民父母。手操白刃不容狎,县监惭惶走无所。霸州太守闻且惊,吾州此女深可取。有子读书举秀才,年逾弱冠未婚娶。通媒六礼议成姻,一州欢传得贞妇。后来贼兵犯霸州,李哥与夫遭贼虏。贼见李哥好颜色,但言杀夫不杀汝。李哥得言即誓死,与夫同死河之浒。乌乎李哥节义俱,赫赫声名振今古。我今闻之多慨慷,激烈悲风起林莽。他年观我李哥行,贼子奸臣面如土。



猜您喜欢

《荀子》引语

先秦 无名氏

流丸止于瓯臾。流言止于知者⑴。
浅不可与测深。愚不足与谋知。
坎井之蛙。不可与语东海之乐(○荀子正论篇。)。

《左传》引上国言

先秦 无名氏

不索何获(○《左传》昭公二十七年传。)。