《积雨过读画龛访雯山丈不遇》原文赏析

  • guò
    huà
    kān
    fǎng
    访
    wén
    shān
    zhàng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    máo
    guó
    hàn
  • lòu
    tiān
    chéng
    yún
    zhū
    mén
    hūn
    zhě
    lái
    jiàn
    qióng
    xiàng
    wēng
    gāo
    guān
    mén
    wài
    guò
    táng
    shàng
    huā
    niǎo
    yān
    náng
    chén
    shēng
    cāng
    zhàng
    dōng
    huáng
    duō
    shí
    kōng
    yào
    cuò
    jìn
    wén
    kaī
    nián
    jiǔ
    qián
    tán
    shī
    shuō
    jiàn
    cháng
    mǎn
    zuò
    píng
    shēng
    huà
    gēng
    chéng
    tuì
    退
    niān
    háo
    dāng
    qīng
    màn
    tuó
    wén
    tiān
    fēng
    qián
    娿
    zhī
    huáng
    shuí
    zhòng
    liáng
    liè
    cān
    zuǒ
    shì
    rén
    dàn
    zhú
    liú
    kǒu
    píng
    zhàng
    zhī
    ruò
    huò
    shí
    tōng
    shén
    jìng
    zhě
    xīn
    zhí
    zhuàn
    qián
    kūn
    shàn
    zuò
    yǒu
    é
    jiù
    bái
    juàn
    ān
    weí
    xiě
    cāng
    shí
    màn
    tiān
    dōng
    fēng
    chuī
    yuè
    绿
    jìn
    xiāo
    xiāng
    tuò
    mǎn
    chéng
    hóng
    zhào
    lǎo
    yǎn
    chū
    mén
    weì
    chūn
    kàn
    huā
    jiǔ
    yàn
    zhú
    shào
    nián
    liào
    huái
    怀
    nài
    wǎng
    zhě
    zōng
    yáng
    shuǐ
    zhàng
    xiǎo
    mài
    mài
    nián
    wén
    dào
    zhǔ
    tián
    feí
    jiāng
    nán
    beǐ
    zhòng
    jiāng
    chuán
    guī
    mǎi
    nán
    xīng
    shān
    cháng
    rěn
    è
    饿
    jiá
    qián
    liáo
    pín
    páng
    rén
    tàn
    lái
    qióng
    tiān
    suǒ
    lìn
    shǐ
    使
    huá
    liú
    kǎn
    yún
    guì
    ān
    zài
    zaī
    pín
    shì
    shēng
    huá
    cháng
    cuò
    jiāng
    dōng
    guī
    mèng
    qiān
    qiě
    yào
    chūn
    guāng
    xiāng
    zhē
    luó
    bái
    tóu
    xíng
    shàng
    qiáng
    jiàn
    xún
    chūn
    jiè
    ?
    dào
    mén
    kàn
    zuì
    yán
    xiào
    gāo
    néng

原文: 漏天压城云不破,朱门日午阍者卧。独来不见穷巷翁,高马达官门外过。堂上花鸟入烟雾,米囊尘生不得簸。苍波丈八起东壁,黄独多时空药锉。近闻开年无酒钱,谈诗说剑常满座。平生爱画更成癖,客退拈毫当清课。曼陀叶底闻离披,天女风前倚娿媠。不知徐黄谁伯仲,欲屈纪良列参佐。世人但逐流俗口,屏障得之若奇货。岂识通神静者心,直转乾坤入禅坐。我有鹅溪旧白绢,安得为写苍石大。漫天东风吹岳麓,绿浸潇湘不可唾。满城红紫照老眼,出门不畏春泥涴。看花久厌逐少年,料得羁怀已无奈。往者枞阳水一丈,小麦大麦无可磨。去年闻道渚田肥,大江南北已种播。江船可归买不得,色难腥膻常忍饿。榆荚如钱不疗贫,旁人叹息吾独贺。古来穷途天所吝,独使骅骝历坎坷。浮云富贵安在哉,贫士声华长不挫。江东归梦四千里,且要春光相遮逻。白头行步尚强健,寻春不借矮马?。他日到门看醉颜,一笑高歌我能和。



猜您喜欢

谨次尊大人领省怀梅溪诗韵

宋代 耶律铸

好将元亮林泉兴,澹写王维水墨图。心远地偏人不到,闭门读尽五车书。

五华谒武候祠

清代 牛焘

回环金碧气萧森,古柏祠堂贮夕阴。北伐不遗恢汉力,南征先见渡泸心。风清故垒蔓菁绿,雨过秋江瘴雾沉。此日星回犹有节,英灵何处暮云深!

满江红 咏青阳署中老桑

清代 曹贞吉

轮囷离奇,常自是、参天溜雨。仿佛是、龙盘蛟锁,兽蹲鲸怒。衣被神功归草木,丝轮大业生机杼。笑倡条冶叶亦何为,纷如许。沟中断,青黄取。冥灵寿,蹉跎补。幸斧斤不到,先生宥楮。定有烟霞与左右,何年庙社烦钟鼓。数春秋又过八千馀,乔松侣。