《洪山道中》原文赏析

  • hóng
    shān
    dào
    zhōng
  • [
    míng
    dài
    ]
    zōng
    yàn
  • qiū
    gāo
    shuǎng
    yōng
    xíng
    chù
    chù
    fēng
    luán
    yǐn
    huà
    chéng
  • huán
    bào
    qiān
    shān
    qīng
    ǎi
    huá
    kaī
    xiàn
    线
    yún
    míng
  • shēng
    huáng
    rào
    hán
    fēng
    yuǎn
    luó
    héng
    gāng
    dài
    lòu
    qīng
  • kuì
    chén
    zōng
    jiè
    zàn
    pīn
    shēn
    shì
    xué
    shēng

原文: 秋高气爽拥舆行,矗矗峰峦隐化城。
环抱千山青霭合,划开一线法云明。
笙簧绕路含风远,萝薜横冈带露清。
愧我尘踪栖欲界,暂拚身世学无生。



猜您喜欢

洪山返照

明代 冯士淑

柴门寂寂对洪山,晓起看山到晚间。
远树鸟栖樵子过,荒崖猿叫野僧还。
湖光岚色连天薄,涧水溪云映日閒。
天地旷然残照里,多情鹿豕共盘桓。

大洪山

明代 马龠

南都谒大狐,天封与之俱。
俗老相传指,云是巘之区。
别有大湖山,嵬然西南隅。
讵应昔贤赋,舍大顾小图。
僧人类蠢拙,唐宋溺浮屠。
取此加诸彼,误狐以为湖。
世道相舛讹,宁独兹已乎。

归经蒙惠二泉

明代 钟惺

始见山前光满林,泉流秋气日边深。
依然寒照此流水,再踏孤光何处寻。