《诗二首》原文赏析

  • shī
    èr
    shǒu
  • [
    táng
    dài
    ]
    qiū
    shí
    guǐ
  • gāo
    sōng
    duō
    beī
    fēng
    xiāo
    xiāo
    qīng
    qiě
    nán
    shān
    jiē
    yōu
    lǒng
    yōu
    lǒng
    kōng
    cuī
    weí
  • bái
    zhāo
    zhāo
    zhào
    cháng
    tái
    suī
    zhī
    shēng
    zhě
    hún
    ān
    néng
    huí
  • kuàng
    niàn
    suǒ
    qīn
    tòng
    xīn
    gān
    cuī
    tòng
    gēng
    yán
    zaī
    zaī
  • shén
    xiān
    xué
    xíng
    huà
    kōng
    yóu
    hún
    bái
    feī
    cháo
    qīng
    sōng
    weí
    mén
  • suī
    yōu
    xiǎn
    yóu
    zhī
    niàn
    sūn
    qiǎn
    beī
    wǎn
    wàn
    guī
    gēn
  • shì
    shàng
    rén
    yàn
    lín
    fāng
    zūn
    zhuāng
    shēng
    wèn
    sān
    chéng
    yán

原文: 高松多悲风,萧萧清且哀。南山接幽垄,幽垄空崔嵬。
白日徒昭昭,不照长夜台。虽知生者乐,魂魄安能回。
况复念所亲,恸哭心肝摧。恸哭更何言,哀哉复哀哉。
神仙不可学,形化空游魂。白日非我朝,青松为我门。
虽复隔幽显,犹知念子孙。何以遣悲惋,万物归其根。
寄语世上人,莫厌临芳尊。庄生问枯骨,三乐成虚言。



猜您喜欢

菩萨蛮 冬至

当代 石任之

销磨今夜无多夜。春幡欲动年如借。
青草梦池塘。前宵木叶黄。
人生何足苦。酒向渊明取。
春气感余心。双眸深复深。

诗(金陵黄进士梦遇台城故妓,自云

唐代 故台城妓

歌罢玉楼月,舞残金缕衣。匀钿收迸节,敛黛别重闱。
网断蛛犹织,梁春燕不归。那堪回首处,江步野棠飞。

元代 熊进德

木怪鬼欲出,山空岩自鸣。