《题普春上人所藏谢孔昭画》原文赏析

  • chūn
    shàng
    rén
    suǒ
    zàng
    xiè
    zhāo
    huà
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhāng
  • kuí
    qiū
    xiān
    shēng
    cái
    jué
    shī
    qíng
    huà
    zhuī
    wáng
    weí
    <
    b
    r
    >
    jiā
    jūn
    céng
    yán
    zhǔ
    西
    jiǎng
    beì
    cóng
    yóu
    <
    b
    r
    >
    tóng
    shí
    beì
    jǐn
    náng
    chū
    bǎo
    jīn
    ān
    guò
    nán
    <
    b
    r
    >
    chūn
    zhī
    chù
    lái
    liǔ
    huā
    luàn
    juàn
    dōng
    fēng
    bái
    <
    b
    r
    >
    chūn
    shàng
    rén
    yóu
    zhī
    xīn
    xiāng
    féng
    liú
    zuò
    cháng
    sōng
    yīn
    <
    b
    r
    >
    xián
    jiāng
    yáo
    qín
    sàn
    zuò
    qīng
    tiān
    luán
    fèng
    yín
    <
    b
    r
    >
    shì
    shí
    xiān
    shēng
    zòng
    yín
    duì
    jǐng
    xiě
    chéng
    <
    b
    r
    >
    xìng
    lán
    rén
    sàn
    yáng
    西
    cháng
    xiào
    shēng
    shān
    shuǐ
    绿
    <
    b
    r
    >
    xiān
    shēng
    xiān
    yóu
    shí
    qiū
    zhì
    jīn
    weí
    yǒu
    liú
    <
    b
    r
    >
    chí
    lái
    suǒ
    cháng
    děng
    xián
    chéng
    zuò
    jīn
    chóu

原文: 葵丘先生才绝奇,诗情画笔追王维。
家君曾延主西席,讲罢我辈从游嬉。
呼童时背锦囊出,宝马金鞍过南陌。
春色不知何处来,柳花乱卷东风白。
普春上人尤知心,相逢留坐长松阴。
闲将瑶琴抚一曲,散作青天鸾凤吟。
是时先生纵吟目,对景写成图一幅。
兴阑人散夕阳西,长笑一声山水绿。
先生仙游已十秋,至今惟有斯图留。
持来索我赋长句,等闲成作古今愁。



猜您喜欢

信阳军筵设乐口号二首 其二

宋代 毕仲游

曾将行事著成书,前世尝闻近世无。帝阙天门辞禁近,蜀山秦塞任崎岖。殿帷昔用书囊染,皮几今随道帽乌。忠孝成名生计懒,义田十顷近苏湖。

中岩封崇寺

宋代 冯山

万竹林间一径升,满岩金碧静香灯。飞泉散乱垂千尺,危阁攲斜拥数层。雨气或从檐际落,风光时向坐中凝。荒碑文字那能读,合眼煎茶问老僧。

滩破浣溪沙 其二 渤海道中

清代 丁澎

独向柤梾采石芝。灞陵妻子讶归迟。沧海一裘风雪里,少人知。懒到虱嫌嵇叔拙,贫来鬼笑伯龙痴。短鬓怕将愁思织,已成丝。