《华屋叹》原文赏析

  • huá
    tàn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    guó
    liáng
  • lóng
    shān
    xià
    shuí
    jiā
    zhái
    lóu
    lián
    yún
    gāo
    bǎi
    chǐ
    yīn
    yīn
    qiáo
    yǎn
    shuāng
    feī
    cuì
    zhú
    xié
    fěn
    qiáng
    bái
    qiáng
    biān
    lǎo
    rén
    xiàng
    zhái
    céng
    jīng
    sān
    zhǔ
    dāng
    nián
    jié
    gòu
    feì
    qiān
    jīn
    wén
    xìng
    weí
    liáng
    nán
    zuò
    zhù
    zhōng
    chí
    guǎn
    zuì
    yōu
    xián
    zhēn
    shān
    dāng
    jià
    shān
    fēng
    qiān
    ruò
    liǔ
    qīn
    chuāng
    niǎo
    feī
    huā
    zhuì
    bān
    cháo
    cháo
    huān
    shuí
    zhī
    shuaī
    shèng
    xuàn
    xiāng
    chǎn
    jiā
    wáng
    nài
    cháo
    gēng
    zuò
    shàng
    shū
    zhū
    lián
    cuì
    huī
    huáng
    màn
    níng
    weì
    yāng
    xiāo
    chuī
    chè
    céng
    tái
    yuè
    jīn
    dǐng
    shāo
    cán
    xiù
    xiāng
    mén
    háo
    měng
    shǒu
    diāo
    lóng
    jiào
    yīng
    gōng
    gōng
    sūn
    jìn
    kāng
    kǎi
    huáng
    jīn
    huī
    zhì
    shàng
    shū
    hòu
    èr
    shí
    nián
    cāng
    hǎi
    jiàn
    jiàn
    chéng
    sāng
    tián
    guàn
    shàng
    diāo
    luò
    fán
    huá
    xiē
    zhū
    bīn
    péng
    sàn
    yān
    cóng
    xiāo
    tiáo
    sūn
    chóng
    xiū
    yuān
    piāo
    líng
    huà
    dòng
    tuí
    xiū
    zuò
    rén
    shēng
    huā
    luò
    huā
    kaī
    kōng
    hǎo
    chūn
    tái
    hén
    mǎn
    zǒng
    shāng
    shén
    cān
    chà
    luàn
    shí
    duī
    huāng
    zhǎo
    shí
    èr
    lán
    gān
    huǐ
    zuò
    xīn
    kān
    dòng
    è
    饿
    shuāng
    meí
    zhòu
    yǒu
    rén
    gēng
    qiān
    jīn
    gòu
    huí
    shǒu
    cóng
    qián
    zǒng
    wǎng
    rán
    fēng
    guāng
    jīn
    hái
    jiù
    wén
    yán
    cháng
    tài
    shì
    shì
    fēn
    ān
    jūn
    jiàn
    péng
    lái
    gōng
    duì
    nán
    shān
    shǔ
    zhuàn
    weí
    rén

原文: 卧龙山下谁家宅,楼阁连云高百尺。阴阴乔木掩双扉,翠竹斜欹粉墙白。墙边老人向我语,此宅曾经三易主。当年结构费千金,文杏为梁楠作柱。其中池馆最幽闲,割取真山当假山。风牵弱柳侵窗碧,鸟蹴飞花缀砌斑。朝朝暮暮欢不已,谁知衰盛旋相倚。产籍家亡可奈何,一朝更作尚书里。珠帘翠幕复辉煌,慢舞凝歌乐未央。玉箫吹彻层台月,金鼎烧残绣闼香。据门豪仆猛于虎,手把雕笼教鹦鹉。公子公孙尽慷慨,黄金挥掷如泥土。尚书死后二十年,沧海渐渐成桑田。冠裳凋落繁华歇,朱履宾朋散似烟。从此萧条日复日,子孙无力重修葺。鸳瓦飘零画栋颓,鸺鹠夜作人声泣。花落花开空好春,苔痕满壁总伤神。参差乱石堆荒沼,十二阑干毁作薪。不堪冻饿双眉皱,有人更把千金购。回首从前总惘然,风光今日还依旧。我闻此言长太息,世事纷纭安可测。君不见蓬莱宫阙对南山,数传亦为他人得。



猜您喜欢

百年寓华屋

元代 胡奎

仙人好楼居,乃在南城隅。大江从天来,白虹绕其庐。朝旭丽丹桷,凉飙生绮疏。清谈落珠唾,列坐跄琼琚。秉心介于石,富贵浮云如。寓形百年内,逍遥以自娱。

和邹侍讲雨后夜坐喜凉有作

明代 王绂

一雨浑无六月炎,御沟流水晚来添。近居直院新开第,初试凉衫旧赐缣。古鼎香飘风满席,疏帘光射月当檐。夜深不觉吟哦久,诗法输君律最严。

乙未夏五月初三日夜梦侍朝因追

明代 黄淮

星流华渚御筵开,五色祥光烛九垓。天乐和鸣仙仗合,侍臣齐进万年杯。