《火莲行》原文赏析

  • huǒ
    lián
    xíng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    chéng
    xiān
    zhēn
  • líng
    zhōu
    yǒu
    jié
    ā
    guì
    shēn
    xìng
    wáng
    jué
    míng
    huì
    tiáo
    nián
    xùn
    fāng
    chū
    jià
    hán
    chéng
    qīng
    jīn
    bái
    miàn
    láng
    kàng
    jiāo
    shuāng
    yuān
    yāng
    xiù
    chūn
    xiāo
    nuǎn
    qiū
    liáng
    jǐng
    jiù
    gōng
    cāo
    zuò
    yán
    fèng
    zhāng
    míng
    mǎn
    lín
    rén
    kǒu
    xián
    zaī
    yǎo
    tiǎo
    niáng
    chéng
    xiàng
    liú
    shǒu
    líng
    chuáng
    hǎo
    wǎng
    zhě
    bǎo
    níng
    kāng
    píng
    shēng
    tuō
    cùn
    xīn
    jiàn
    qiè
    gǎn
    wàng
    jiǔ
    zhuī
    jūn
    xiāng
    jiāng
    míng
    cháng
    tòng
    jué
    shuǐ
    jiāng
    ā
    quàn
    zhī
    shí
    weì
    rěn
    gāo
    táng
    zhōng
    yán
    cháo
    weí
    dàn
    tāng
    kaī
    dōng
    jiān
    dǎo
    qiè
    qīng
    kuāng
    zhēn
    zhū
    feǐ
    cuì
    luó
    liè
    jǐn
    yún
    shàng
    fēn
    zhū
    zhóu
    shù
    yǒng
    xiāng
    wàng
    shǒu
    sān
    cān
    jiàn
    zhǐ
    xiāng
    què
    lüè
    zài
    bài
    guì
    meí
    jìn
    jiǔ
    shāng
    guī
    xīn
    weì
    xià
    nán
    nán
    gēng
    huò
    mǐn
    chóu
    huò
    xiào
    chī
    kuáng
    rén
    zhī
    sài
    ěr
    yáng
    yáng
    rěn
    rǎn
    yuè
    xiǔ
    guī
    zàng
    bàn
    yán
    zhuāng
    zhú
    chaī
    zuò
    zhǎn
    shuaī
    chèng
    liáng
    huái
    怀
    tàn
    chǐ
    shū
    zhì
    zài
    àn
    zhōng
    yāng
    yuē
    shǒu
    zhì
    feǐ
    rán
    chéng
    piān
    zhāng
    míng
    jìng
    shàng
    shuāng
    zhū
    fēn
    liǎng
    páng
    chū
    zhì
    shì
    dōng
    lòu
    chéng
    tiān
    guāng
    yòng
    jiù
    zuò
    weǐ
    rǎng
    huī
    shǒu
    xiè
    jiā
    rén
    zuò
    jīng
    huáng
    píng
    jìng
    zhī
    liè
    huǒ
    zhāng
    dǐng
    xià
    zhǒ
    hóng
    yún
    yìng
    bǎo
    zhuāng
    líng
    lóng
    jiào
    jīn
    tiě
    gāng
    xiǎo
    yuàn
    mǎn
    yīn
    yūn
    yān
    yàn
    shū
    fāng
    jìng
    jìn
    nǎi
    shāng
    xiāng
    jiè
    ruò
    lián
    huā
    yòu
    ruò
    chù
    lín
    láng
    guān
    zhě
    qiān
    wàn
    zhòng
    chóu
    dié
    chéng
    qiáng
    tài
    shǒu
    cóng
    nán
    lái
    huáng
    yǒu
    weì
    dào
    shù
    qiāng
    tóu
    tàn
    jiù
    sāng
    huǒ
    lián
    xià
    zhēng
    liáo
    zaī
    yāng
    dào
    bìng
    chí
    táng
    nǎi
    wēng
    hán
    shēn
    shì
    shōu
    yōu
    fáng
    shuāng
    jiù
    suì
    zàng
    chéng
    dōng
    gāng
    shén
    zōng
    suì
    jīn
    shí
    shuāng
    jiān
    cóng
    hǎo
    shì
    zhě
    jià
    piǎo
    xiāng
    shǒu
    shū
    wàn
    yán
    cháng
    feī
    jié
    feī
    shī
    zhōu
    xiáng
    weì
    xīn
    chū
    běn
    cháng
    huò
    suǒ
    shǐ
    使
    zhī
    xìng
    ér
    leì
    nián
    sān
    shí
    qiáng
    xìn
    weí
    wàn
    xíng
    liáo
    yòng
    wǎn
    tuí
    gāng
    yán
    leì
    yǒu
    dào
    gǎn
    bài
    chāng
    rén
    shēng
    guì
    jiāng
    gāo
    zhǒ
    jīn
    yóu
    zài
    lián
    shù
    chéng
    xíng
    hún
    fēng
    fǎng
    仿
    guī
    xiāng

原文: 陵州有节妇,阿桂身姓王。厥父名会礼,髫年训义方。出嫁韩承业,青衿白面郎。伉俪如胶漆,自比双鸳鸯。刺绣春宵暖,辟纑秋夜凉。井臼躬操作,颜色奉姑嫜。名满邻人口,贤哉窈窕娘。承业向弥留,手自抚灵床。好往不须怖,死者宝宁康。平生托寸心,贱妾敢遗忘。不久即追晤,与君相扶将。既暝一长恸,七日绝水浆。阿母劝之食,未忍负高堂。终不御盐醯,朝夕惟淡汤。开我东间阁,倒箧复倾筐。珍珠杂翡翠,罗列锦云裳。分遗诸妯娌,庶几永相望。依依守素旐,三餐荐旨香。却略再拜跪,齐眉进酒觞。皈心佛位下,喃喃达五更。或悯其愁苦,或笑其痴狂。夫人都不知,塞耳去洋洋。荏苒日复月,朽骨宜归藏。计期已迫促,夜起办严装。竹钗麻作屦,斩衰称体量。怀探尺素书,置在案中央。拟题曰守志,斐然成篇章。明镜压其上,双珠分两旁。出至室东隅,露地承天光。藉用旧芦席,趺坐委绖攘。挥手谢家人,不得作惊惶。屏气静俟之,须臾烈火张。自顶下及踵,红云映宝妆。体如玉玲珑,较比金铁刚。小院满氤氲,烟焰殊馥芳。衣服既净尽,芦席乃不伤。相界若莲花,又若触琳琅。观者千万众,稠叠成堵墙。太守从南来,五马立徬徨。亦有卫司马,牙纛竖旗枪。低头各叹息,匍匐救其丧。火莲席下土,争取疗灾殃。土到病即愈,此窟如池塘。乃翁韩绅氏,收骨入幽房。双柩遂齐发,合葬城东冈。神宗戊子岁,距今八十霜。间从好事者,邺架理缥缃。得其手书读,纚纚万言长。非偈亦非诗,叙次颇周详。大抵谓吾心,出入本何常。一获即须锁,不可使之飏。幸无儿女累,年已三十强。信为万行母,聊用挽颓纲。斯言类有道,敢不拜其昌。人生娶此妻,何必贵姬姜。高冢今犹在,连理树成行。魂兮风雨夜,仿佛归故乡。



猜您喜欢

赠僧宗仁回江西

宋代 林希逸

少别溪干去,于今识者稀。腰包留一钵,顶相称三衣。未得逢渔住,还如化鹤归。马驹江上有,著意访禅机。

予控免不获命恭读诏书圣训有朕

宋代 岳珂

平生一寸心,不为世涂折。平生七尺躯,拟慕志士烈。吾门古乔木,每抱岁寒节。三世秉一心,炯炯常不灭。虽如卞献玉,自比来嚼铁。闭门著辨诬,其事已合辙。及逢明圣知,所遇皆夐绝。隆兴录旧李,一诬出奎札。嘉熙今诏书,复以枉为说。人生贵知心,万事等一吷。矧以万古光,下比覆盆揭。忆昔贾奇谤,同舟忽秦越。关弓比射羿,舍镞不虚发。仍是同功家,以豢反得啮。静思诬与枉,二字谨区别。两朝寓至鉴,四海仰日月。荡诬贵昭昭,错枉岂孑孑。此恩无以报,蛇雀况微物。匪石心可转,襆被计当决。尘匣开青萍,何时衅妖血。

渔父

清代 纳兰性德

收却纶竿落照红,秋风宁为剪芙蓉。
人淡淡,水濛濛,吹入芦花短笛中。