《拟古》原文赏析

  • [
    qīng
    dài
    ]
    zhuō
  • jiàn
    sōng
    tíng
    tíng
    shān
    miáo
  • miáo
    sān
    shí
    shí
    sōng
    nǎi
    qiān
    suì
    姿
  • shuí
    fèn
    miáo
    gāo
    shuí
    sōng
    chù
    beī
  • zhí
    miáo
    zài
    sōng
    xià
    shēng
  • suì
    hán
    sōng
    dāng
    suì
    gǎi
    miáo
    yòu
    chāng
  • sōng
    shēn
    jiàn
    weí
    lóng
    sōng
    cái
    zhōng
    míng
    táng
  • tiān
    yǒu
    zhōng
    shì
    běn
    wàng
  • miáo
    luàn
    yǒu
    shēng
    qiū
    cháng

原文: 涧松自亭亭,山苗自离离。
苗及三时实,松乃千岁姿。
谁愤苗据高,谁惜松处卑。
殖苗在松下,生恐复不宜。
岁寒松独当,岁改苗又昌。
松身渐为龙,松材中明堂。
天意自有钟,地势本可忘。
苗乎勿乱莠,亦得升秋尝。



猜您喜欢

题枫岭僧寺壁上

清代 叶绍芳

岧峣古刹踞雄关,闽浙分疆咫尺间。
二十八都今夜梦,月明不是故乡山。

南安楼寓

清代 曾华盖

陌上杏花残,楼头春色阑。
愁随芳草遍,梦入雨声寒。
作客风波苦,依人啼笑难。
自怜双鬓影,三月滞南安。

河口晚望

清代 曾华盖

渡口堪晴望,闲行踏软莎。
夕阳鸦背满,秋意雁声多。
野树然红叶,村篱蔓碧萝。
晚来清吹发,渔笛起沧波。