《降旨宽免甘肃随赋耗羡并纪以句》原文赏析

  • jiàng
    zhǐ
    kuān
    miǎn
    gān
    suí
    hào
    xiàn
    bìng
  • [
    qīng
    dài
    ]
    hóng
  • hào
    xiàn
    nián
    běn
    shì
    suí
    yīn
    chéng
    duō
    weí
    yǒu
    jīn
    tiē
    làn
    shāng
    zhì
    shàn
    sōu
    kuò
    huáng
    kǎo
    xíng
    quán
    yuán
    lìng
    shū
    zhī
    guān
    yǎng
    lián
    jūn
    dǎi
    zuǒ
    èr
    děng
    chà
    yǒu
    é
    wài
    qiú
    shì
    tān
    yǒu
    shū
    shuǐ
    miǎn
    huō
    yán
    niàn
    gān
    xǐng
    zaī
    xìng
    huó
    miǎn
    zhèng
    gòng
    weī
    zhū
    chén
    yǎng
    lián
    níng
    tǎng
    xiàng
    jiè
    mín
    zhuī
    tuō
    shàng
    tiān
    kuàng
    chuī
    yòu
    mài
    dēng
    cháng
    hòu
    shí
    cāng
    xiāng
    shù
    quē
    yún
    yuán
    gōu
    huàn
    西
    chéng
    shàng
    yáo
    huáng
    gǎn
    yuè

原文: 耗羡起何年,本是随赋纳。积馀因成多,为有司津贴。滥觞致不善,墨吏恣搜括。皇考悉其弊,无已行权法。爰令输之官,养廉均弗阙。督抚逮佐贰,等级以差发。其有额外求,是贪斯有罚。以其菽水资,免赋例不豁。言念甘省黎,灾馀幸存活。既预免正供,何惜此微末。诸臣养廉需,毋宁帑项拨。俾予介遗民,追呼一以脱。上天况垂佑,麦登禾长勃。此后旸雨时,仓箱庶不缺。讵云元气复,沟壑逭臲卼。西成斯尚遥,遑敢即怡悦。



猜您喜欢

书观澜卷赠行涂堂主簿父二首

明代 王立道

旅馆忽经年,归怀感逝川。云来震泽薮,春去洞庭船。濠水思蒙吏,龙门怅马迁。江湖堪寄兴,莫自叹华颠。

偈颂六十七首

宋代 释原妙

识得拄杖子,被拄杖子缚。
不识拄杖子,亦被拄杖子缚。
不是弄潮人,徒劳遭点额。

偈颂六十七首

宋代 释原妙

入我法中,不论凡圣。
动转施为,咸遵旧令。