《读平原君传》原文赏析

  • píng
    yuán
    jūn
    zhuàn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    hóng
  • gōng
    chèng
    zuì
    xián
    shí
    zhì
    shǔ
    qiān
    gāo
    lóu
    lín
    mín
    jiā
    zhě
    xíng
    shān
    meǐ
    rén
    lín
    jiàn
    qiàn
    qiǎo
    yán
    míng
    zhě
    zhì
    zhě
    kàng
    qián
    yuàn
    xiào
    zhě
    tóu
    jūn
    shěn
    weì
    yān
    shè
    rén
    shāo
    yǐn
    guài
    wèn
    shǐ
    zhī
    rán
    ér
    jiàn
    shì
    shuí
    kěn
    xiāng
    zhōu
    xuàn
    yuán
    zhǎn
    meǐ
    rén
    tóu
    xiè
    zuì
    zào
    mén
    mén
    xià
    nǎi
    lái
    xiāng
    qīng
    wén
    xiē
    jiān
    yǐng
    tuō
    dìng
    cóng
    chǔ
    hái
    xiào
    zhī
    rén
    shì
    kuàng
    jīng
    nián
    meǐ
    rén
    chéng
    rán
    nǎi
    zhì
    hái
    shǐ
    gōng
    meǐ
    hǎo
    jiàn
    bān

原文: 公子称最贤,食客至数千。高楼临民家,躄者行槃跚。美人忽临见,倩兮巧破颜。明日躄者至,谒者抗辞前。愿得笑者头,君哂未许焉。舍人稍引去,怪问始知然。爱色而贱士,谁肯相周旋。爰斩美人头,谢罪自造门。门下乃复来,相倾文歇间。卒得颖脱力,定从自楚还。一笑知何人,其事况经年。美人诚然乎,胡乃致客还。史公每好奇,于斯见一斑。



猜您喜欢

平原君

明代 李贤(原德)

好士能诛笑躄人,士如毛遂更无伦。当时未解邯郸厄,门下谁知却帝秦。

新秋雨夜西斋文会

宋代 梅尧臣

夜色际阴霾,灯青谢客斋。
梧桐生静思,绛纬动秋怀。
小酌宁辞醉,清言不厌谐。
谁怜何水部,吟苦怨空阶。

丫头石

宋代 梅尧臣

丫头石虽断,文字未全讹。
年筭赤乌近,书疑黄象多。
几时经霹雳,异代见干戈。
更与千秋看,松煤定费摩。