《铁笛谣》原文赏析

  • tiě
    yáo
  • [
    míng
    dài
    ]
    qián
  • tiě
    xiān
    rén
    guàn
    tiě
    guàn
    jǐn
    páo
    zhù
    kuān
  • guān
    liú
    dàng
    shān
    shuǐ
    xiōng
    zhōng
    jiāo
    lóng
    pán
  • shǒu
    chí
    tiě
    qiào
    yǒu
    jiǔ
    zhèng
    zhèng
    sān
    chǐ
    qīng
    láng
  • chuī
    zhī
    shēng
    jué
    rén
    shì
    yáng
    beī
    zhuàng
    líng
    yún
    duān
  • tiě
    shān
    gāo
    gāo
    bǎi
    chǐ
    piàn
    piàn
    chuī
    luò
    meí
    huā
    hán
  • tài
    lǎo
    xiá
    chàng
    qīng
    jiāng
    xiān
    rén
    chuī
    huí
  • shí
    èr
    fēng
    cuì
    luán
    leí
    xiǎo
    leí
    zǒu
    shēn
  • jūn
    shān
    nòng
    zuì
    jué
  • shēng
    cǎo
    cuī
    liǎng
    shēng
    shān
    shí
    liè
  • sān
    shēng
    wān
    yán
    yuè
    shēng
    hǎi
    zuò
    feī
    xuě
  • shēng
    shān
    yuè
    jìn
    dòng
    yáo
    liù
    shēng
    bǎi
    niǎo
    jiē
    jìn
    shé
  • shēng
    chéng
    hóng
    sāng
    zhī
    shàng
    jīn
  • shēng
    níng
    guāng
    shè
    niú
    dǒu
    dān
    guì
    zhī
    biān
    ?
    hǒu
  • jiǔ
    shēng
    shí
    shēng
    bèng
    yín
    guǐ
    shén
    tiān
    cuó
    é
  • chuò
    qióng
    tiān
    sūn
    tíng
    suō
  • jiǔ
    chóng
    zhèn
    dié
    kaī
    dàng
    dàng
    hūn
    jīng
    dòng
    wàng
  • jūn
    tiān
    zòu
    shēn
    tīng
    kǒu
    xiān
    páng
    sōu
    luó
  • fēn
    gān
    chuī
    lǎn
    shàng
    jīn
    luán
  • xiān
    rén
    xiān
    rén
    tiě
    shí
    cháng
    yǐn
    hóu
    pēn
    tiě
    jīn
    láng
  • zhōng
    tōng
    wài
    qiào
    zhí
    gāng
    shàn
    míng
    chóu
    fèng
    huáng
  • jié
    kūn
    gāng
    yuàn
    jiāng
    tiě
    shòu
    寿
    tiě
    hòu
    tiān
    lǎo
    diāo
    sān
    guāng

原文: 铁厓仙人冠铁冠,锦袍不著衣褐宽。
弃官流荡山水窟,胸中奇气蛟龙蟠。
手持铁笛窍有九,铮铮三尺青琅玕。
吹之奇声绝人世,抑扬悲壮凌云端。
铁厓山高高百尺,片片吹落梅花寒。
太湖老渔狎唱清江歌,仙人侧卧吹回波。
七十二峰翠鸾舞,大雷小雷走深涡。
君山弄,最奇绝。
一声草木摧,两声山石裂。
三声蜿蜒跃波起,四声捲海作飞雪。
五声山岳尽动摇,六声百鸟皆噤舌。
七声吐气成虹霓,槫桑枝上金鸡啼。
八声凝光射牛斗,丹桂枝边玉?吼。
九声十声迸银河,鬼神股慄天嵯峨。
河鼓辍琼耜,天孙停玉梭。
九重震叠开荡荡,帝阍惊动忘撝诃。
钧天大奏侧身听,口敕仙吏旁搜罗。
分甘吹笛乐吾乐,芒屦懒上金銮坡。
仙人仙人铁石肠,引喉喷铁金琅珰。
中通外窍直以刚,莫耶善鸣愁凤皇。
底须割截昆崙冈,愿将铁厓寿铁笛,后天不老凋三光。



猜您喜欢

过廪丘

元代 范栝

一叶轻舟稳,飘飘过廪丘。
橹声摇夜月,渔水对残秋。
古迹中都近,风波别路忧。
芦花深处听,款乃几曾休。

宜晚亭

元代 唐棣

朱甍翠栱倚孱颜,野色湖光指顾间。
芗散四时天竺雨,青浮两点洞庭山。
诸方驻夏频游憩,近郭寻春任往还。
却忆幽栖姚子敬,留陪欢咏叩禅关。

次李士廉韵简玉山

元代 张舜咨

书楼琴几石崭然,晴雪飞来太华颠。
墨本秘函枯树赋,牙签插架白云篇。
清心求友先同调,华发逢人耻问年。
共惜分阴珍雅玩,封侯拟不到鸢肩。