《和陶杂诗七首》原文赏析

  • táo
    shī
    shǒu
  • [
    míng
    dài
    ]
    guī
    chāng
    shì
  • suī
    yǒu
    jiàn
    zhì
    weǐ
    zhēn
    <
    b
    r
    >
    suī
    yǒu
    zhuàn
    shì
    quán
    fǎn
    jiāo
    chún
    <
    b
    r
    >
    zhòu
    qióng
    wàn
    dào
    yuè
    réng
    cháng
    xīn
    <
    b
    r
    >
    hào
    nǎi
    hàn
    sān
    zhōng
    wáng
    qín
    <
    b
    r
    >
    xián
    shèng
    tiān
    tóng
    zuò
    kōng
    zhōng
    chén
    <
    b
    r
    >
    shàng
    nóng
    chú
    liáng
    qín
    <
    b
    r
    >
    zhuó
    jiǔ
    gēng
    xiāng
    qiáo
    qīn
    <
    b
    r
    >
    qián
    yǒu
    chē
    tíng
    cān
    lái
    wèn
    jīn
    <
    b
    r
    >
    gào
    xíng
    nán
    kāng
    kǎi
    leì
    zhān
    jīn
    <
    b
    r
    >
    cháng
    guī
    lái
    huí
    kuì
    rén

原文: 虽有鉴物智,不易伪与真。
虽有转世权,不返浇与淳。
宇宙穷万道,日月仍长新。
四皓乃翼汉,三户终亡秦。
贤圣递御天,同作空中尘。
顾彼溪上农,耰锄良已勤。
酌酒更相呼,自与渔樵亲。
前有车马客,停骖来问津。
告以行路难,慷慨泪沾巾。
长吁归去来,低回愧斯人。



猜您喜欢

孟尝君养士处

明代 黄时

官桥垂柳袅阑干,古薛遗墟驻马看。
食客三千容易散,至今惟说一冯驩。

立秋

明代 龚勖

烟云黯惨仲宣楼,荏苒年华逝水流。
白首乡山千里外,满城风雨又新秋。

山斋闻莺

明代 沈大俊

贝叶亭前绿始荣,黄莺偏爱晓时鸣。
双双深坐梧桐里,语尽春风无限情。