《联句》原文赏析

  • lián
  • [
    táng
    dài
    ]
    guāng
    weī
    póu
  • zhū
    lóu
    yǐng
    zhí
    dāng
    shù
    yīn
    yuè
    sān
    fěn
    àn
    xiāo
    yín
    lòu
    cuò
    dāo
    xián
    jiǎn
    jīn
    shān
    xiù
    chuáng
    yǐn
    lóng
    feì
    jǐn
    chóu
    jiào
    qīng
    niǎo
    xián
    bǎi
    weì
    lái
    lián
    qiān
    huā
    kaī
    chù
    dǒu
    nán
    yuān
    yāng
    yǒu
    bàn
    shuí
    néng
    xiàn
    yīng
    yán
    cán
    làng
    yóu
    fēng
    feī
    yáng
    jīng
    yàn
    nán
    nán
    piān
    lián
    shǔ
    zhǎng
    meǐ
    guāng
    chōu
    dài
    mào
    zān
    yān
    dòng
    nián
    beī
    shàng
    zài
    xīng
    qiáo
    zhàng
    kōng
    hán
    chuāng
    qián
    shí
    jié
    xiū
    zhì
    shì
    shàng
    fēng
    liú
    xiào
    ān
    jié
    xiāng
    xiāo
    tōu
    xiǎng
    sòng
    àn
    chuī
    tán
    xiù
    xué
    tōng
    cān
    zhī
    huà
    shí
    xīn
    nán
    dìng
    què
    shì
    weí
    yún
    fēn
    gān
    kàn
    jiàn
    fēng
    guāng
    líng
    luò
    jìn
    xián
    shēng
    yóu
    zhú
    wàng
    jiāng
    nán

原文: 朱楼影直日当午,玉树阴低月已三。腻粉暗销银镂合,错刀闲剪泥金衫。绣床怕引乌龙吠,锦字愁教青鸟衔。百味鍊来怜益母,千花开处斗宜男。鸳鸯有伴谁能羡,鹦鹉无言我自惭。浪喜游蜂飞扑扑,佯惊孤燕语喃喃。偏怜爱数螆蛦掌,每忆光抽玳瑁簪。烟洞几年悲尚在,星桥一夕帐空含。窗前时节羞虚掷,世上风流笑苦谙。独结香绡偷饷送,暗垂檀袖学通参。须知化石心难定,却是为云分易甘。看见风光零落尽,弦声犹逐望江南。



猜您喜欢

病起赋谢克礼医师君有声沪上前

清代 陈宝琛

医学寰中久失传,西来圣手动回天。感君深爱如亲属,起我沈疴亦宿缘。一日几回劳听切,馀生无恙恣餐眠。只惭衰朽留何用,孤负灵方与驻年。

对菊

清代 张光启

种菊丛丛傍石根,凌晨坐卧近黄昏。
沽来新酿经秋醉,开尽寒花未出门。

池上

清代 张光启

倚杖池边立,西风荷柄斜。
眼明秋水外,又放一枝花。

独坐

清代 张光启

明月满林间,却坐无月处。
林影远参差,夜深不知去。

晚泊瀛田

清代 许友

片棹以迟胜,风轻波复微。
野烟依树合,沙鸟贴江飞。
人语孤乡近,郊镫岸店稀。
记程今夜始,一宿在鱼矶。