《仪城郊望歌》原文赏析

  • chéng
    jiāo
    wàng
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhāng
  • dōng
    hūn
    chéng
    wài
    yōu
    rén
    jìng
    dào
    chù
    píng
    lín
    kān
    lǎn
    shèng
  • rén
    jié
    bàng
    lín
    gāo
    yǎn
    qián
    shēng
    shì
    hún
    dìng
  • rén
    shū
    jiān
    hǎo
    féng
    rén
    xìn
    kǒu
    tán
    jīn
  • huáng
    mèng
    xǐng
    beǐ
    chuāng
    shāng
    xìng
    dào
    lín
    nán
  • yán
    rén
    rén
    kōng
    rán
    nuò
  • weì
    qiě
    xiāng
    liú
    jūn
    shì
    fán
    huá
    xué
  • jūn
    jiàn
    hàn
    dào
    dāng
    quán
    shèng
    shí
    liáng
    wáng
    fēng
    guó
    jìn
  • bàng
    zhù
    yuàn
    yuàn
    xiè
    lóng
    chí
  • huáng
    chén
    dào
    cháng
    zhú
    míng
    yuán
    jǐng
    gēng
  • jīn
    zhàng
    shí
    lái
    gài
    fēn
    míng
    shèng
    tiān
  • bīn
    cóng
    fēn
    fēn
    bèn
    zhēn
    yàn
    yàn
    zhēng
    xiāng
  • zhuāng
    dōng
    wàng
    lín
    zhài
    zhèng
    shì
    yuán
    zhī
    zuì
    西
    jiè
  • tuí
    yuán
    bài
    dài
    zhú
    gēn
    zhuàn
    zhì
    jīn
    yóu
    jìn
    huài
  • yòu
    jiàn
    zhàn
    guó
    xióng
    shuí
    gǎn
    yīng
    xìn
    líng
    gōng
    zhī
    míng
  • zhōng
    yuán
    piān
    shèng
    lín
    guó
    jìn
    xiāng
    qīng
  • piàn
    yán
    lián
    chéng
    jià
    néng
    lìng
    jiǔ
    dǐng
    qīng
  • qín
    jiù
    zhào
    míng
    wǎng
    jià
    mén
    níng
  • yán
    shèng
    yíng
    rén
    xīn
    zhēng
    xiào
  • zhuāng
    西
    wàng
    gāng
    tóu
    zhèng
    shì
    dāng
    shí
    lái
    wǎng
  • céng
    wén
    bàn
    cóng
    jūn
    zhì
    jīn
    yóu
    shuō
    hán
    dān
  • zhī
    rén
    shì
    suí
    shí
    gǎi
    sāng
    tián
    biàn
    cāng
    hǎi
  • huā
    cǎo
    chūn
    qiū
    cāng
    yān
    bái
    lòu
    shōu
    kuǐ
    leǐ
  • cǎo
    yuàn
    shī
    huāng
    shā
    yōng
    gān
    jiù
    leǐ
  • yīng
    xióng
    guò
    yǎn
    chéng
    kōng
    wǎng
    shì
    píng
    lún
    kān
    chóng
    huǐ
  • mén
    jiān
    zhě
    suī
    gāo
    liáng
    yuàn
    rén
    chéng
    meì
  • shào
    nián
    hóu
    yíng
    bái
    hái
    duō
    shì
  • chōu
    shòu
    jiǎn
    shàng
    yīn
    qín
    zōu
    meí
    suǒ
    suǒ
  • qiè
    tài
    qīng
    jūn
    zhōng
    duó
    shuài
    shū
    kuáng
  • rén
    xìng
    míng
    shí
    wǎng
    suì
    jīn
    mén
    céng
    xiàn
  • lún
    cái
    rén
    xióng
    qióng
    jīng
    shèng
    yǒu
    zhōng
    weì
  • bǎi
    nián
    shì
    zài
    dōng
    hūn
    duó
    shèng
    xiāng
    zhuàn
  • guàn
    yǒu
    fēng
    meǐ
    cóng
    xiān
    jìn
    xìng
    chí
  • bìng
    nián
    lái
    xìng
    shāo
    jīng
    shén
    hái
    bàn
    tián
  • fàn
    dān
    huàn
    chú
    duǎn
    dàn
    shēn
    shū
    dào
    shuí
    xiāng
  • yǒu
    shí
    xún
    fāng
    diào
    xié
    xún
    yǒu
    gāo
    huān
  • xùn
    rén
    zhì
    lìng
    shī
    zhēn
  • qǐng
    jūn
    zuì
    yǎn
    shì
    kàn
    rén
    guǒ
    zhàng
    qióng
    suān
    hái
    shì
    zhòng

原文: 东昏城外幽人径,到处平林堪览胜。
野人结庐傍林皋,眼前生事浑无定。
野人读书兼好客,逢人信口谈今昔。
羲皇梦醒离北窗,壶觞兴到临南陌。
客言野人何寂寞,野人无语空然诺。
须臾谓客且相留,与君试发繁华噱。
君不见汉道昔当全盛时,梁王封国近吾仪。
傍仪筑兔苑,即苑泻龙池。
黄尘复道长如许,紫竹名园景更奇。
金舆玉仗时来此,气概分明胜天子。
宾从纷纷已坌集,珍奇焰焰争相比。
我庄东望临河寨,正是园之最西界。
颓垣败瓦带竹根,传至于今尤尽坏。
又不见战国七雄谁敢撄,信陵公子复知名。
中原偏据胜,邻国尽相倾。
片言足拟连城价,一顾能令九鼎轻。
驱秦救赵名逾起,枉驾屠门宁屈己。
莫言皞皞胜驩虞,嬴得人心争效死。
我庄西望冈头渡,正是当时来往路。
曾闻此地半从军,至今犹说邯郸募。
岂知人事随时改,几度桑田变沧海。
閒花野草自春秋,苍烟白露收傀儡。
草迷苑地失荒基,沙拥河干没旧垒。
英雄过眼即成空,往事评论堪重悔。
夷门监者虽高义,梁苑词人诚妩媚。
司马濡足岂少年,侯嬴白发还多事。
抽笔授简尚殷勤,邹枚琐琐何须记。
卧里窃符太不轻,军中夺帅殊狂肆。
野人幸与明时遇,往岁金门曾献赋。
论才不及古人雄,穷经剩有閒中味。
百年事业在东昏,木铎圣迹相传布。
礼乐衣冠有古风,每从先进兴驰慕。
疾病年来幸稍无,精神还可办田租。
粗饭不耽豢与刍,短褐但取宜身躯,读书乐道谁相拘。
有时寻芳欲吊古,携壶寻友高欢呼。
何须徇人抑其志,徒令吾自失真吾。
请君醉眼莫模糊,试看何人果丈夫,穷酸还是仲尼徒。



猜您喜欢

题延津

明代 韩贯

北望沙门路,无风亦起尘。
蓬头经布妇,赤脚煮盐人。
迎送昼兼夜,差徭旧并新。
细评诸郡县,最苦是延津。

缲丝行

清代 徐永宣

柳花村巷晴窗南,蚕神祀罢事春蚕。
一箔三眠日卓午,食叶声中作风雨。
妇姑饷蚕不得闲,双眉不暇描春山。
戴胜飞鸣茧成早,缲车索索丝皓皓。
卖丝抵税输县官,入冬子妇仍号寒。

贾太傅祠

清代 查嗣瑮

陈书痛比秦庭哭,作赋情同楚奏哀。
已遣长沙忧不返,如何宣室召空回?
身逢明主犹嗟命,天夺中年亦忌才。
此日题诗还下拜,也如君吊屈原来⑴。