《偈颂五十一首》原文赏析

  • jié
    sòng
    shí
    shǒu
  • [
    sòng
    dài
    ]
    shì
    dào
    chōng
  • xiāng
    guó
    qīn
    zhuàn
    huáng
    xīn
    shān
    xīn
    zuò
    cóng
    lín
    <
    b
    r
    >
    qiān
    shā
    jiè
    zhēn
    fēng
    shí
    èr
    fēng
    luán
    yán
    shēn
    <
    b
    r
    >
    dào
    míng
    míng
    yuán
    qīng
    fēng
    hào
    hào
    zhì
    jīn
    <
    b
    r
    >
    shàn
    liú
    wáng
    chén
    xíng
    kàn
    zhī
    yuán
    jīn

原文: 相国亲传黄檗心,移山新作古丛林。
大千沙界针锋许,十二峰峦岩壑深。
此道明明元不古,清风浩浩至于今。
禅流不负王臣意,行看只园侧布金。



猜您喜欢

二祖赞

宋代 释道冲

只臂冷随霜刃落,雪花分坠立齐腰。
觅心无得安心竟,行到穷源逢断桥。

偈倾一百三十三首

宋代 释法薰

锺山乍住,百事随宜。
无可不可,左之右之。
些子不通方处,料想诸人未知。

颂古二十首

宋代 释道颜

六门晓夜任开张,家贼难防事可伤。
识得家亲恩爱断,更无一物献尊堂。