《东陇春耕》原文赏析

  • dōng
    lǒng
    chūn
    gēng
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhū
    yīng
  • fēng
    sòng
    nuǎn
    yàn
    yáng
    tiān
    zài
    shì
    dōng
    chóu
    xiǎo
    mián
  • hǎo
    chū
    qíng
    yún
    mǎn
    gēng
    xīn
    zhú
    weí
    biān
  • suí
    duǎn
    chūn
    wài
    ǒu
    cūn
    zhào
    biān
  • báo
    yáo
    qīng
    guān
    rǎo
    shēng
    shí
    tīng
    zhù
    fēng
    nián

原文: 和风送暖艳阳天,载事东畴晓不眠。
好雨初晴云满笠,耕犁新课竹为鞭。
閒随短笛春堤外,偶答村歌夕照边。
赋薄徭轻官不扰,鼓声时听祝丰年。



猜您喜欢

太清渔棹

明代 朱英

沙汀芦渚岁悠悠,画桨兰桡日放舟。
烟雨一蓑江月晓,星霜几棹水天秋。
得鱼自酌开家酝,罢钓閒眠伴海鸥。
身世嚣嚣心太古,肯关尘世半分愁。

乌夜村

明代 无名氏

荒村乌夜栖,忽绕月明啼。
生得东家女,身为万乘妻。
至今种高树,不遣乌飞去。
居人凡几家,爱听啼哑哑。
啼哑哑,忽惊怪。
妇开门,向乌拜。

殳仙石

明代 沈友儒

不须问道向崆峒,煮汞丹成似葛翁。
一旦红颜生羽翮,千年华表语辽东。
荒台此日迷苍藓,蜕骨何时瘗碧丛。
安得餐馀吞一粒,会能乘鹤上遥空。