《登采石矶》原文赏析

  • dēng
    cǎi
    shí
  • [
    míng
    dài
    ]
    shào
    tài
  • cǎi
    shí
    zhì
    jiāng
    zhī
    zhōng
    weī
    shuí
    tóng
  • cūn
    liè
    lín
    shén
    gōng
    cuì
    niǎo
    cāng
    téng
    chuī
    méng
    lóng
  • qīng
    yān
    绿
    cōng
    lín
    bǎi
    rèn
    jiāng
    shēng
    hóng
  • liǎng
    liáng
    jiā
    duàn
    cháng
    hóng
    yáo
    yín
    tāo
    wàn
    fēng
  • dǎo
    fān
    yuè
    shí
    qióng
    tāo
    tāo
    cāng
    hǎi
    sāng
    dōng
  • qīng
    lián
    tài
    zōng
    jǐn
    páo
    biān
    jīng
    lín
    hóng
  • tài
    zhēn
    guāng
    chè
    míng
    fēng
    zhū
    jiàng
    guài
    yǐng
    kōng
  • rén
    wǎng
    suǒ
    féng
    gāo
    shān
    míng
    qiáo
    sōng
  • lái
    tiào
    xīn
    hún
    xióng
    shè
    cháo
    làng
    jīng
    jiāo
    lóng
  • zhòu
    máng
    máng
    cóng
    kuáng
    zuì
    bái
    yún
    jīn
    gōng
  • shēng
    tiě
    shān
    líng
    tōng
    sāo
    rén
    shuí
    zhù
    qīng
    guì
    zhī
    shēn
    cóng
    wǎng
    zhōng

原文: 采石矶峙江之中,危崖突兀谁与同。
皴裂嶙峋神斧功,翠茑苍藤垂朦胧。
青烟绿雾捲郁葱,俯临百仞江声洪。
两梁夹立断长虹,遥驱银涛万里风。
倒翻日月无时穷,滔滔沧海扶桑东。
伊昔青莲太奇踪,锦袍玉鞭鲸鳞红。
太真犀光彻冥封,朱衣绛帻怪影空。
古人既往何所逢,高山野鹤鸣乔松。
我来顾眺心魂雄,射潮破浪惊蛟龙。
宇宙茫茫不可从,狂醉白云金碧宫。
一声铁篴山灵通,骚人羽客谁住青桂之深丛,欲往与语乐无终。



猜您喜欢

峄山

明代 胡继先

谁削芙蓉掷鲁东,累丸万颗欲摩空。
根连岱岳邾封眇,气接苍溟海市通。
断石丰苔迷小篆,层岩浴雾锁孤桐。
悬车华顶观无极,回首燕云五色重。

峄山

明代 石九奏

齐鲁名山归岱峄,鬼神怪置此岩阿。
孤撑直破烟岚出,空窍宜鞭霹雳过。
群玉乱堆微插笋,排青时见乍为螺。
谁言谢朓非吾暇,来往相看意已多。

峄山

明代 杨际会

翠壁苍崖万窍空,谁将群玉簇芙蓉。
昂藏似有神灵护,穿凿翻疑造化工。
秦迹至今萦蔓草,禹功终古绝孤桐。
最怜往事多兴废,邾国荒城夕照中。