《赋旭庵》原文赏析

  • ān
  • [
    míng
    dài
    ]
    céng
  • chén
    guāng
    sàn
    ǎi
    míng
    dōng
    fāng
  • rén
    shèn
    xiū
    weí
    cóng
    róng
    zhěng
    guàn
    shàng
  • yán
    cuì
    bái
    kaī
    juàn
    huáng
    huáng
  • cùn
    yīn
    qīng
    shì
    yàn
    ān
    dāng
    fáng
  • tiān
    jūn
    guì
    cāo
    dài
    dàn
    zhī
    qiáng
  • jiǎo
    shǒu
    duì
    chū
    huī
    àng
    rán
    yāng
  • shú
    yún
    chén
    jiàn
    néng
    shēng
    táng
  • zaī
    mǐn
    miǎn
    zhōu
    xíng

原文: 晨光散馀霭,大明丽东方。
伊人慎修为,从容整冠裳。
四檐萃虚白,开卷思遑遑。
寸阴惜轻逝,宴安当预防。
天君贵操存,待旦知自强。
矫首对初晖,盎然乐无央。
孰云虎臣裔,践迹能升堂。
勖哉勿异途,黾勉趍周行。



猜您喜欢

过庐山

明代 朱綝

庐山万丈倚青冥,翠壑丹崖列画屏。
不得维舟恣游览,尘埃满面愧山林。

独坐

明代 罗洪先

数月不出户,庭前多夕阴。
閒看芳树色,一倍旧年深。

虎丘和范文正公韵

元代 马玉麟

绿芜迷四野,空翠拥千岩。
风过鹤鸣树,云归龙在潭。
雨花翻宝座,积石护僧庵。
此地如容我,移家住水南。