《临淮思》原文赏析

  • lín
    huái
  • [
    míng
    dài
    ]
    chōng
  • huái
    zhī
    shuǐ
    qīng
    qiě
    liú
    ruò
    rén
    qíng
    yóu
  • zhōu
    shì
    yuàn
    cóng
    zhī
    yóu
  • huái
    zhī
    shuǐ
    qīng
    qiě
    shǐ
    ruò
    rén
    néng
  • bào
    duō
    bìng
    yān
    tóu
    huái
    tuān
    qiān
  • huái
    zhī
    shuǐ
    yáng
    yáng
    juàn
    qíng
    nán
    wàng
  • yǒng
    yōu
    yōu
    dōng
    zhǎn
    zhuàn
    fǎn
    weì
    yāng
  • beī
    beī
    shēng
    bié
    jūn
    jūn
    zhī
  • lín
    beǐ
    fēng
    yǔn
    shǔ
    yún
    nán
    chí

原文: 淮之水兮清且浏,思若人兮情夷犹。
溯予舟兮夕逝,愿从之兮靡由。
淮之水兮清且驶,思若人兮不能已。
抱多病兮焉投,隔淮湍兮千里。
淮之水兮洋洋,眷我情兮难忘。
永悠悠兮冬户,辗转反侧兮未央。
悲莫悲兮生别离,我思君兮君不知。
临北风兮陨涕,属孤云兮南驰。



猜您喜欢

黄华下境

明代 马卿

寻幽数里入云峰,寂寂烟霞更几重。
流水桃花人世隔,不知何处忽闻钟。

磐石

明代 马卿

云外层岩起赤城,峡中流水佩环声。
天开碧石平如掌,好与安期一对枰。

答王处士黄华咏

明代 马卿

传闻王子洞天回,胜景非遥怅未陪。
尘迹无端惭我老,山灵有意待君来。
银河泻作垂帘瀑,玉笋抽成挂镜台。
肯共秋深莲社约,登临重和谪仙才。