《寿家君》原文赏析

  • shòu
    寿
    jiā
    jūn
  • [
    yuán
    dài
    ]
    shī
    lín
  • shān
    zhaī
    mén
    chūn
    zhòu
    cháng
    huáng
    tíng
    juàn
    tiān
    xiāng
  • cháng
    sūn
    sòng
    shēng
    chà
    láng
    láng
    yòu
    sūn
    shēng
    gēng
  • tóng
    zhī
    yǎn
    chāng
    ér
    cáo
    quǎn
    sēn
    yàn
    xíng
  • ér
    wén
    zhuàng
    qiě
    qiáng
    bào
    cái
    kōng
    shū
    zhì
    huāng
    táng
  • yìng
    mén
    lài
    yǒu
    èr
    liáng
    jiā
    fēng
    jiǎn
    xún
    cháng
  • nián
    gāo
    liáng
    bān
    tíng
    qián
    chí
    shāng
  • róng
    yán
    bàn
    lǎo
    meí
    cāng
    shí
    quē
    dìng
    xǐng
    huāng
  • shí
    zǒu
    fāng
    xìng
    yǒu
    xíng
    yǐng
    xiāng
    jiāng
  • yuàn
    yāo
    jīn
    làn
    huī
    guāng
    yuàn
    wēng
    qiān
    nián
    shòu
    寿
    kāng

原文: 山斋闭门春昼长,黄庭一卷添炉香。
长孙诵声差琅琅,幼孙啼声更喤喤。
桐枝演迤日以昌,儿曹豚犬森雁行。
大儿无闻壮且强,抱材空疏志荒唐。
应门赖有二季良,家风儒俭循吾常。
弥年粗粝无膏粱,斑衣庭前持一觞。
容颜半老须眉苍,四时礼缺定省荒。
不辞衣食走四方,幸有形影相扶将。
不愿腰金烂辉光,愿翁千年乐寿康。



猜您喜欢

送李文定移镇兖海诗

宋代 王曾

锦标夺得⑴曾相继,金鼎调时⑵亦荐更。
并土儿童君⑶再见,会稽章绂我偏⑷荣(宋王辟之《渑水燕谈录》卷七)。

秋暑二首

宋代 杨万里

一年强半走尘埃,触热还山亦快哉。
幸自西风归较早,却教秋暑伴将来。

秋夕雨余

宋代 杨万里

虚堂无人独自行,画檐雨歇残点声。
朝来余暑忽然过,昨来初暑谁能那。
一生畏暑如於菟,老年畏暑菟不如。
人言岭南分外热,匹似江南犹可说。
今年六月雨如秋,只今七月当更愁。
短檠幸未卧墙角,唤取渠来相慱约。
老眼那能舒简编,只要玉虫伴杯酌。