《题清风店》原文赏析

  • qīng
    fēng
    diàn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    sòng
    juān
  • qiè
    mìng
    shuò
    fēng
    piāo
    rán
    zhèn
    luò
  • láng
    luó
    weí
    nǎi
    zhú
    chén
    shā
  • qiè
    běn
    liáng
    jiā
    ér
    liú
    luò
    píng
    kāng
    jié
  • shí
    sān
    gōng
    qín
    zhēng
    shí
    hǎo
  • lín
    gōng
    zhī
    xīn
    yuè
  • ěr
    tiān
    bēng
    gān
    zuò
    cháng
    bié
  • shuò
    xuě
    zhàn
    hán
    fēng
    cūn
    lěng
    tiě
  • shuí
    weì
    wén
    yóu
    guò
    hàn
  • shuí
    weì
    míng
    feī
    yuàn
    yóu
    néng
    fēng
    liè
  • ér
    báo
    mìng
    qiè
    zhōng
    dāng
    rǎn
    fēng
    xiě
  • jiù
    xīn
    weí
    gōng
    jié
  • gōng
    ěr
    duō
    qíng
    wàng
    西
    yuè
  • gōng
    ěr
    duō
    zhì
    liàng
    jié
  • gōng
    ěr
    rèn
    xiá
    rěn
    qiè
    weǐ
    xué
  • gōng
    ěr
    duō
    jiāo
    jiāo
    háo
    jié
  • meí
    shuò
    shān
    shàng
    shī
    diān
    peì
    rěn
    piě
  • rěn
    xiāng
    dài
    beī
    suān
    nán
    zài
    shuō
  • yòu
    wén
    dòng
    shān
    fāng
    fēng
    liú
    dāng
    shì
    jié
  • ěr
    shàn
    láng
    jiù
    qiè

原文: 妾命如朔风,飘然振落叶。
不入郎罗帏,乃逐尘沙陌。
妾本良家儿,流落平康劫。
十三工秦筝,十五好笔墨。
武林遇公子,知心不徒悦。
忽尔天地崩,干戈作长别。
朔雪战寒风,皴肌冷如铁。
谁谓文姬哀,犹得过汉阙。
谁谓明妃怨,犹能封马鬣。
而我薄命妾,终当染锋血。
胡不即就死,心为公子结。
公子尔多情,岂忘西湖月。
公子尔多智,岂不谅我节。
公子尔任侠,忍妾委虎穴。
公子尔多交,交岂无豪杰。
媒妁扇上诗,颠沛不忍撇。
忍死一相待,悲酸难再说。
又闻洞山方,风流当世杰。
尔既善顾郎,何不一救妾。



猜您喜欢

集傅园

清代 袁瑞英

伤心不敢上高楼,满目关山使妾愁。
肠断意中人去后,鹍弦斜整泪先流。

山居次蔡南民韵

清代 丁煐

霭霭峦烟锁,茅庐傍竹边。
风微人不觉,日上我犹眠。
涉世无良策,端居守薄田。
一尘俱拂净,闲里自忘年。

村游

清代 丁煐

暖风吹绣陌,扶杖过桥头。
柳岸轻烟锁,花溪月自流。
燕抛双剪去,荷长小钱浮。
曲折随芳径,春光一望收。