《燕丹诗》原文赏析

  • yàn
    dān
    shī
  • [
    qīng
    dài
    ]
    hóng
  • yàn
    dān
    yuàn
    qín
    zhèng
    wáng
    guī
    bào
    chóu
    yán
    yòng
    wáng
    huò
    yóu
    tián
    guāng
    jiàn
    jīng
    qīng
    zào
    mén
    gòng
    zhōu
    pán
    shǒu
    jìn
    jīn
    wán
    chí
    guī
    tóu
    kàng
    hán
    tóu
    rén
    shǒu
    yào
    cuì
    gōu
    jīng
    qīng
    yǒu
    dài
    pái
    huái
    qiě
    chí
    liú
    tài
    gǎi
    huǐ
    yáng
    xiān
    qiǎn
    jīng
    qīng
    yán
    shù
    ān
    móu
    suì
    shuǐ
    shàng
    bái
    weí
    lǐn
    qiū
    qín
    xiàn
    suǒ
    fèng
    yuàn
    liè
    hóu
    qín
    wáng
    nǎi
    jiǔ
    bīn
    liè
    jīng
    yáng
    zǎo
    biàn
    jīng
    qīng
    shén
    yōu
    yōu
    qióng
    shǒu
    jiàn
    chí
    shuāng
    móu
    xiù
    jué
    huán
    tóng
    zhù
    xiào
    gān
    xiū
    chǐ
    shì
    chǐ
    jiè
    shōu
    yǎn
    shuǐ
    mìng
    nán
    quán
    níng
    tái
    weí
    huāng
    qiū
    yòng
    rén
    ér
    fèn
    shì
    xiū

原文: 燕丹怨秦政,亡归思报仇。鞠武言不用,纳亡速祸尤。田光荐荆卿,造门供具周。玉盘姬手进,金丸池龟投。既具督亢图,亦函于期头。徐夫人匕首,药淬利吴钩。荆卿顾有待,徘徊且迟留。太子虑改悔,舞阳先遣不。荆卿怒叱言,竖子安足谋。遂发易水上,白日为凛秋。入秦献所奉,愿得比列侯。秦王乃大喜,九宾列旌斿。舞阳早变色,荆卿神优优。图穷匕首见,持揕瞋双眸。袖绝环铜柱,笑骂甘死休。尺八不足恃,七尺介利收。衍水命难全,宁台为荒邱。用人而复疑,偾事徒贻羞。



猜您喜欢

临江仙 时世参差

唐代 敦煌曲子

岸阔临江帝宅赊。
东风吹柳西斜。
春光催绽后园花。
莺啼燕语撩乱。
争忍不思家。
每恨经年离别苦。
等闲抛弃生涯。
如今时世已参差。
不如归去。
归去也。
沉醉卧烟霞。

避地伤春六绝句

宋代 葛立方

一年春事又阑珊,可惜芳菲愁裹看。
慎勿扫花供喂马,恼人秀色自堪餐。

濉阳八景 其八 迎釐午磬

元代 黄元实

凤山胜绝三不见,竹木苍苍隔台殿。仙宫云构接丹梯,清昼璆声袅香篆。步虚讽彻瑶草凉,朝真斋罢紫芝香。侍宸白日骑鹤去,雷符绕壁馀神光。