《署斋卉物诗 其十》原文赏析

  • shǔ
    zhaī
    huì
    shī
    shí
  • [
    qīng
    dài
    ]
    zhāng
    guān
    yīng
  • lǎo
    shù
    qiú
    zhī
    yǎn
    jiāng
  • suī
    gǎi
    hán
    xuān
    beì
    cháng
  • qín
    hòu
    diāo
    xìng
    liǎo
    weì
    xuě
    shuāng
  • yán
    hán
    xiāng
    lǐn
    liè
    shāng
  • chūn
    lái
    xīn
    zhī
    huā
    kaī
    diǎn
    qīng
    huáng
  • zhī
    càn
    sān
    zhuó
    xiù
    hán
    yīng
    guāng
  • wǎn
    jié
    liáo
    shí
    yuàn
    néng
    cháng
  • tuí
    líng
    ěr
    xiāng
    chóu
    qīng
    yáng

原文: 老树何轮囷,虬枝偃欲僵。
柯叶虽不改,寒暄已备尝。
自矜后凋性,了不畏雪霜。
严寒苦相逼,凛冽亦可伤。
春来发新枝,花开点轻黄。
紫芝灿三五,擢秀含英光。
晚节聊足怡,及时愿能偿。
颓龄资服饵,相与酬青阳。



猜您喜欢

署斋卉物诗 其九

清代 张纶英

水仙最高洁,泉石雅相称。
亭亭绝尘滓,迥迥见情性。
惜哉柔脆姿,欲与岁寒竞。
安能如老梅,风骨冰雪劲。
赋形各殊类,钟毓有定命。
飘飘列仙人,萎形亦奚病。
真意托瑶琴,挥弦孰同听。

急雨

明代 祝守范

野旷云垂黑,山高雨骤昏。
鸟飞不过树,人急欲投村。
暑气清疏簟,凉飙度晚轩。
客心愁褦襶,赖此涤尘烦。

雨中过郭四葑畦别墅和王二仲皋

明代 祝守范

隙地新栽竹,清阴覆短墙。
探幽停客舫,引兴杂飞觞。
暮雨沾花径,春流到草堂。
物情浑可适,机事久相忘。