《百日假满,少傅官停,自喜言怀》原文赏析

  • bǎi
    jià
    mǎn
    shào
    guān
    tíng
    yán
    huái
    怀
  • [
    táng
    dài
    ]
    bái
  • cháng
    gào
    jīn
    cháo
    mǎn
    shí
    xún
    cóng
    xiāo
    biàn
    便
    zhōng
    shēn
    lǎo
    xián
    shǒu
    chóng
    pāo
  • bìng
    tóu
    qīng
    huàn
    jiǎo
    jīn
    shū
    cháo
    xuán
    shòu
    shàng
    píng
    leì
    hūn
    yīn
  • rén
    yán
    shì
    shì
    shí
    liǎo
    shì
    rén
    jiān
    shì
    liǎo
    rén

原文: 长告今朝满十旬,从兹萧洒便终身。老嫌手重抛牙笏,
病喜头轻换角巾。疏傅不朝悬组绶,尚平无累毕婚姻。
人言世事何时了,我是人间事了人。



猜您喜欢

第一百九十

宋代 文天祥

万古一死生,谁是长年者。
我何良叹嗟,短褐即长夜。

游仙九首 其九

元末明初 刘基

秦皇煽虐燄,烈烈燔九州。
平原旷如赭,鸿鹄安所投。
所以避世士,慨想乘桴浮。
楼船载侲子,去作汗漫游。
何必蓬莱山,远人即瀛洲。
虎视徒逐逐,竟死于沙丘。

咏史二十一首 其十九

元末明初 刘基

吾爱闵仲叔,幽居翳茆茨。
应辟思济世,利禄岂其私。
进当致尧舜,退则老蒿藜。
焉能犬马豢,以为天下嗤。