《灵泉》原文赏析

  • líng
    quán
  • [
    qīng
    dài
    ]
    féng
    mǐn
    chāng
  • shān
    shì
    xiǎo
    què
    chē
    zhuàn
    yuán
    shān
    xià
    shāo
    qīng
    huǒ
    pén
  • shān
    xíng
    shuǐ
    xià
    shí
    zhī
    neì
    shuǐ
    yuán
  • hóng
    qīng
    líng
    cháng
    feì
    màn
    shuō
    kuī
    lín
    qìn
  • huí
    liú
    tāng
    feì
    yún
    zhēng
    què
    zhí
    hán
    weī
    wàn
    níng
  • yán
    dōng
    shū
    niàn
    xià
    liáng
    huò
    biàn
  • lái
    zhuó
    shǒu
    yáng
    qīng
    jiān
    shí
    duō
    dān
    shā
  • dān
    shā
    jǐng
    yǒu
    yuàn
    jié
    fāng
    yáng
    zhī
    ā

原文: 山势小却车转辕,山日下烧倾火盆。
山行得水一下马,十步之内即水源。
一泓清泠长觱沸,漫说窥临沁肌骨。
回流汤沸云气蒸,却值寒威万里凝。
严冬濡足殊可念,语以夏凉或不辨。
我来擢手扬清波,波间石色多丹砂。
丹砂故井复何有,愿结芳宇阳之阿。



猜您喜欢

剡溪道中五首

宋代 韩元吉

心随天末江波远,愁似沙津柳带长。
向晚飞花度墙影,半晴烟雨发山光。

次韵务观城西书事二首 其一

宋代 韩元吉

腊尽雪晴春欲柔,濛濛烟柳认瓜洲。潮生潮落无穷事,江水东西不限愁。

腊日寄铨儿 其二

清代 钟令嘉

汝妇能承顺,无时离膝前。
居然兼子职,久已得姑怜。
生育宜佳气,平安似昔年。
传声语夫婿,孤馆减忧煎。