《从薛元法会食保福意轩得径字》原文赏析

  • cóng
    xuē
    yuán
    huì
    shí
    bǎo
    xuān
    jìng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    xūn
  • chūn
    chóu
    zuì
    rén
    xīn
    miàn
    xǐng
    <
    b
    r
    >
    chū
    mén
    què
    mén
    chén
    míng
    <
    b
    r
    >
    zuó
    yóu
    xīn
    yǒu
    shuǐ
    jìng
    xiè
    yíng
    <
    b
    r
    >
    weí
    shèng
    fēn
    huá
    zào
    shàn
    dìng
    <
    b
    r
    >
    jūn
    kàn
    qīng
    yún
    shì
    jiǒ
    zhēng
    jié
    jìng
    <
    b
    r
    >
    kēng
    ěr
    shè
    fāng
    qìng
    <
    b
    r
    >
    céng
    qǐng
    xián
    tōng
    huáng
    míng
    <
    b
    r
    >
    yìng
    è
    nìng
    <
    b
    r
    >
    rén
    shēng
    chū
    chù
    ěr
    shān
    lín
    cháo
    tíng
    <
    b
    r
    >
    chí
    chí
    jiān
    jiù
    shěn
    dìng
    <
    b
    r
    >
    níng
    weí
    guī
    zuò
    xuàn
    nìng
    <
    b
    r
    >
    róng
    fēng
    chuán
    yóu
    <
    b
    r
    >
    dàn
    lìng
    zūn
    kōng
    gǎn
    dàn
    shì
    chuī
    qìng
    <
    b
    r
    >
    gēng
    jié
    hàn
    màn
    yóu
    hòu
    jūn
    tīng

原文: 春愁醉人心,洒面呼不醒。
出门却入门,兀兀度晨暝。
昨游欣有得,水镜谢磨莹。
岂惟胜纷华,颇复造禅定。
君看青云士,窘步争捷径。
铿尔讵舍瑟,硁乎方击磬。
何曾顷刻闲,通夕不遑瞑。
彼应疾此固,我亦恶夫佞。
人生出处耳,山林与朝廷。
迟迟岐路间,去就须审订。
宁为龟曳涂,忽作巴旋泞。
义驭靡容勒,风船犹可矴。
但令尊不空,敢惮室垂磬。
更结汗漫游,后期君速听。



猜您喜欢

次韵得保州老张瓦研

宋代 洪适

毛颖传既成,陶泓名不朽。陈楮接武来,论交篇籍囿。千年铜雀台,瓦解沦坤厚。何人澄其泥,颇能髣髴否。龙公天上客,金兰幸同臭。结束万里行,联翩五旬久。清谈落玉麈,痛饮尽金斗。咳唾珠玑粲,挥翰不停手。穷边得佳研,可出老吕右。瓦缶莫雷鸣,龙尾羞牛后。

秋日园居呈王老师兼寄湛仲宾

明代 李之世

叠石为坛竹作林,编茆幽结薜萝深。三千客里空长铗,万事邱中有短琴。静爱松风醒蝶梦,閒调天籁韵禽音。栖迟漫笑儒冠拙,何地江湖不陆沈。

颂古

宋代 释道颜

有佛之处不得住,无佛之处急走过。
三千里外摘杨花,他日归来举似我。