《闻筝作》原文赏析

  • wén
    zhēng
    zuò
  • [
    sòng
    dài
    ]
    liú
  • yuè
    gāo
    míng
    zhēng
    shēng
    cóng
    chuāng
    lái
    <
    b
    r
    >
    suí
    fēng
    gēng
    tiáo
    yíng
    yún
    zàn
    pái
    huái
    <
    b
    r
    >
    yīn
    ruò
    wán
    fán
    xián
    xiāng
    cuī
    <
    b
    r
    >
    jiàn
    zhēng
    rén
    yáo
    zhī
    xīn
    suǒ
    huái
    怀
    <
    b
    r
    >
    níng
    beī
    jiù
    chǒ
    niàn
    xīn
    guaī
    <
    b
    r
    >
    hán
    qíng
    xuān
    <
    b
    r
    >
    dàn
    feī
    shuāng
    líng
    zài
    liú
    guāng
    tuí
    <
    b
    r
    >
    meǐ
    hèn
    tīng
    zhě
    yín
    jiǎ
    shēng
    <
    b
    r
    >
    yōu
    yōu
    fèng
    yín
    zhòng
    niǎo
    shēng
    nán
    xié
    <
    b
    r
    >
    shèng
    nián
    juē
    ǒu
    kuàng
    nǎi
    róng
    huá
    shuaī
    <
    b
    r
    >
    dào
    tóng
    piàn
    nuò
    zhì
    láo
    bǎi
    meí
    <
    b
    r
    >
    qiáng
    dōng
    bào
    líng
    yún
    cái

原文: 月高夜鸣筝,声从绮窗来。
随风更迢递,萦云暂徘徊。
余音若可玩,繁弦互相催。
不见理筝人,遥知心所怀。
宁悲旧宠弃,岂念新期乖。
含情郁不发,寄曲宣余哀。
一弹飞霜零,再抚流光颓。
每恨听者稀,银甲生浮埃。
幽幽孤凤吟,众鸟声难谐。
盛年嗟不偶,况乃容华衰。
道同符片诺,志异劳百媒。
栖栖墙东客,亦抱凌云才。



猜您喜欢

一树

宋代 刘子翚

一树梅开早,清香袭客衣。
夕阳箫鼓散,半是折残枝。

次韵张守酴醾二首

宋代 刘子翚

退食黄堂喜自公,不妨幽兴嘱芳丛。
双旌不出閒春昼,大笔微吟缀祖风。
老矣交朋今日少,飘然游宦异乡同。
杖藜约我过南浦,贤圣时时为一中。

瘴雾

宋代 杨万里

午时犹未识金乌,对面看人一似无。
腊月黄茅犹尔许,不知八月却何如。