《题听蛙轩(方审权,诗人也,以此名轩》原文赏析

  • tīng
    xuān
    fāng
    shěn
    quán
    shī
    rén
    míng
    xuān
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    mài
  • bái
    shī
    rén
    fāng
    jiā
    shī
    liǎng
    niú
    yāo
    shū
    chē
  • gāo
    tán
    shì
    shì
    zuò
    mén
    shī
    biǎn
    zhàng
    shì
    míng
    tīng
  • jiàn
    dōng
    tóu
    bài
    sān
    nián
    weì
    liǎo
    tīng
    zhài
  • yǒu
    hǎo
    jūn
    shǎng
    yīn
    cóng
    mǐn
    zūn
  • jūn
    tīng
    gāo
    gāng
    dān
    fèng
    míng
    yòu
    tīng
    huá
    tíng
    shēng
  • yún
    èr
    jiān
    chū
    bié
    yǒu
    qíng
  • nián
    lái
    fèng
    tóng
    zhú
    shí
  • yǒu
    shí
    shēn
    huì
    míng
    cháo
    yáng
    fǎn
    beì
    yāo
    háo
    yào
  • yuǎn
    yǐn
    guī
    liáo
    dōng
    yuán
    jìn
    huá
    qīng
    gōng
  • zòng
    míng
    jiǔ
    gāo
    liáo
    liú
    shǐ
    shāng
    chóu
    tiān
    wēng
  • qiě
    tīng
    shēng
    hǎo
    huàn
    huí
    mèng
    jiào
    chūn
    chí
    zǎo
  • zòng
    ráo
    feǐ
    cuì
    shàng
    tiáo
    lán
    chà
    shèng
    qióng
    lòu
    cǎo
  • wáng
    diào
    tóu
    yuē
    rán
    jūn
    biāo
    zhì
    taī
    xiān
  • jiā
    yǒu
    chú
    dào
    cháng
  • fáng
    shào
    dài
    liǎng
    sān
    nián
    míng
    jīng
    rén
    feī
    chōng
    tiān
  • qún
    wān
    lián
    zhì
    guān
    chí
    rèn
    jiū
    xuān

原文: 白杜诗人大方家,诗两牛腰书五车。
高谈世事坐扪虱,大扁丈室名听蛙。
我见东野低头拜,三年未了听蛙债。
蛙有何好君赏音,从黾得蛙自尊大。
君胡不听高冈丹凤鸣,又胡不听华亭鹤唳声。
答云二物不间出,吾与此蛙别有情。
年来凤去避矰弋,梧桐其栖竹其食。
有时伸喙鸣朝阳,反被妖乌豪鹞击。
鹤亦远引归辽东,无缘得近华清宫。
纵鸣九皋许嘹唳,流矢伤翼愁天翁。
不如且听蛙声好,唤回梦觉春池早。
纵饶翡翠上苕兰,差胜蛩螀啼露草。
王子掉头曰不然,夫君标致如胎仙。
富家有子比雏鹓,吾道岂得长迍邅。
不妨少待两三年,一鸣惊人飞冲天。
群蛙蜿蠕何足怜,弃置官池任啾喧。



猜您喜欢

题名士蔡伟叔宣子文集

宋代 王迈

书眼昏眵久,今逢刮膜篦。
诗编云岫序,文卷水心题。
富艳濯江锦,清寒印月犀。
行行遇知己,莫叹橐无赍⑴。

蔡实甫能酒而道中无可口者见其

宋代 王迈

吾祖方平至君家,丝麟谈笑酌流霞。
麻姑绰约时在坐,痒处思得姑爪爬。
我今与君岂其裔,弹指又经千百岁。
文采风流今尚存,仙风道骨知谁继。
今宵月明明更多,有客无酒如月何。
唇乾吻噪甚背痒,安得玉壶泻金波。
白玉楼台月如昼,屋贮阿娇车载酒。
元君再会傥可期,我当起舞为君寿。

赠尹氏子一首

宋代 王阮

有儿聪慧了群书,底用金门与石渠。
幸甚先生矜小友,一言端以正其初。