《霜天晓角 春怨》原文赏析

  • shuāng
    tiān
    xiǎo
    jiǎo
    chūn
    yuàn
  • [
    míng
    qīng
    chū
    ]
    cáo
    róng
  • tíng
    yīn
    nòng
    lǎn
    jīn
    zūn
  • guài
    leì
    hén
    cháng
    mǎn
    dōng
    fēng
    jiù
    xiāng
    shí
  • fāng
    xìn
    lián
    cháo
    xiāo
    chuī
  • zuì
    shì
    yān
    yān
    xīn
    xìng
    chuī
    yáng
    gēng

原文: 亭阴弄碧,懒把金樽侧。
莫怪泪痕常满,与东风、旧相识。
芳信连朝隔,玉箫吹不得。
最是恹恹心性,比垂杨、更无力。


相关标签:霜天晓角

猜您喜欢

青衣春条诗

唐代 佚名

幽室锁妖艳,无人兰蕙芳。春风三十载,不尽罗衣香。

闲居书怀

宋代 赵时韶

檐溜垂垂箸未收,一年乐事负春游。
新添华发羞开镜,贪看青山懒下楼。
天地至今多罔象,功名到底总蚍蜉。
祇因知得清闲好,事大如山付醉休。

梅癖

宋代 赵时韶

几度溪桥恋影香,冲风冒雨也思量。
尽教人笑成梅癖,死不将诗到海棠(同上书页二五四七)。