《春城望湖》原文赏析

  • chūn
    chéng
    wàng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    lìng
  • chūn
    chéng
    绿
    xiāng
    wàng
    xián
    xián
    lái
    xìng
    cháng
    <
    b
    r
    >
    jiàn
    yún
    chéng
    宿
    kōng
    kàn
    fāng
    cǎo
    dào
    xié
    yáng
    <
    b
    r
    >
    huā
    shēng
    è
    zhōng
    chéng
    xiào
    lán
    féng
    rén
    xìn
    xiāng
    <
    b
    r
    >
    suī
    yǒu
    chén
    yīng
    chù
    zhuó
    zuò
    guān
    zhě
    mǎn
    cāng
    làng

原文: 春城绿野郁相望,闲客闲来兴自长。
不见暮云成宿雨,空看芳草到斜阳。
花生恶土终成笑,兰不逢人自信香。
虽有尘缨无处濯,坐观渔者满沧浪。



猜您喜欢

悲秋

宋代 王令

岁事荒凉冕易悲,西风日夜弄寒威。
秋来寡妇尤勤织,谁是行人未有衣。
常恐衰颜随节换,空看落叶倚风飞。
从来最是悲秋者,况是悲秋客未归。

杂咏和湘东王诗三首 其一 秋夜

南北朝 刘缓

楼上起秋风,绝望秋闺中。
烛溜花行满,香燃奁欲空。
徒教两行泪,俱浮妆上红⑴。

和晚日登楼诗

南北朝 刘缓

所以登台榭,正重接烟霞。
长丝触栏断,归鸟避窗斜。
俯巢窥暝宿,临树摘高花。
百雉时方晚,九层光尚赊⑴。