《挽袁太常廷玉》原文赏析

  • wǎn
    yuán
    tài
    cháng
    tíng
  • [
    míng
    dài
    ]
    wáng
    hóng
  • háo
    jié
    yǒu
    héng
    tàn
    zhī
  • xiān
    shēng
    áng
    zàng
    zǎo
    shí
    lóng
    fèng
    姿
  • zài
    ruò
    guàn
    weī
    rán
    guī
  • shén
    guān
    yán
    xià
    diàn
    yǐng
    jié
    náng
    zhōng
    zhuī
  • gāo
    shì
    qún
    biǎo
    yóu
    dōng
    hǎi
  • féng
    péng
    lái
    xiān
    shū
    jiàn
  • miǎo
    shù
    kuò
    luò
    táng
    shēng
  • míng
    zhū
    yǎn
    leì
    bái
    zhī
  • jiàn
    shōu
    tái
    chóu
    weí
    chī
  • beì
    sān
    shí
    nián
    bào
    rén
    zhī
  • féng
    shèng
    míng
    zhǔ
    zhǐ
    dōng
    shān
    chuí
  • bǐng
    duì
    biàn
    便
    diàn
    殿
    é
    guàn
    shì
    lóng
    chí
  • liè
    zuò
    róng
    tái
    zhōng
    gāo
    jiǎng
    tíng
  • jǐn
    xiù
    duàn
    huáng
    jīn
    shuāng
    niǎo
  • neì
    yùn
    bái
    ēn
    shí
  • liáng
    shū
    yún
    huài
    cǎn
    tán
    fēng
    yún
    beī
  • xiè
    lòu
    liáng
    lǎo
    chéng
    shī
  • kōng
    lìng
    hòu
    lái
    zhě
    leì
    yíng
    qián
    beī

原文: 豪杰有不遇,自古恒叹之。
先生独昂藏,蚤识龙凤姿。
忆在弱冠日,巍然已瑰奇。
神观岩下电,颖捷囊中锥。
高视群物表,独游东海涯。
路逢蓬莱仙,奇书以见遗。
窅渺许负术,廓落唐生机。
明珠不掩类,白璧知其疵。
骐骥喜见收,驽骀愁为嗤。
被褐三十年,抱玉无人知。
歘逢圣明主,徵起东山陲。
秉笏对便殿,峨冠侍龙墀。
列坐容台中,高讲虞廷仪。
锦绣五色段,黄金双袅蹄。
内酝白玉壶,恩赐无虚时。
梁木倏云坏,惨澹风云悲。
寂寞薤露歌,凄凉老成诗。
空令后来者,泪洒茔前碑。



猜您喜欢

题墨竹为周员外宗武赋

明代 王洪

肃肃高馆静,对此修竹林。
焚香坐终夕,澹然怡我心。
虚窗度幽韵,凉飙散馀阴。
微雨从南来,冲思浩盈襟。
因之理瑶瑟,托以瑶华音。
永怀佳人节,如玉复如金。

全冲斋为孙医士赋

明代 王洪

吾闻秦越人,昔遇长桑君。
饮此上池水,刀圭遂通神。
寂寞千载后,君复扬清芬。
宝鼎飞神丹,泥丸养天真。
香生橘井泉,花开杏林春。
韩康守药价,宋清焚券文。
愿从乞灵诀,永以和天钧。

少师姚公见寄新茗兼示以诗谨奉

明代 王洪

早从方外识天人,仗策从龙四十春。
道向玉毫传得秘,书从黄石授来真。
锦袍玉带承恩重,碧水丹山发兴新。
借问古来名达者,几人能此绝清尘。