《冬日同王茂翁联句 其二》原文赏析

  • dōng
    tóng
    wáng
    mào
    wēng
    lián
    èr
  • [
    sòng
    dài
    ]
    bái
    chán
  • fēng
    jiàn
    shè
    féng
    bái
    hán
    líng
    beì
    dān
    wáng
  • yōu
    qiāo
    mèng
    bái
    shén
    jìng
    cháng
    ān
    wáng
  • zhǐ
    zhàng
    xuán
    bīng
    lián
    bái
    shuāng
    huá
    jié
    pán
    wáng
  • chuāng
    wài
    zhú
    qiāo
    zhú
    bái
    tán
    qián
    fān
    dòng
    fān
    wáng
  • qīng
    dēng
    hán
    duǎn
    bái
    hóng
    tàn
    lěng
    huī
    cán
    wáng
  • àn
    xiāng
    chù
    meí
    bái
    chè
    xiāng
    tán
    luán
    wáng

原文: 风箭射壁缝(白),寒棱入被单(王)。
幽栖悄无梦(白),神思静常安(王)。
纸帐悬冰帘(白),霜华结玉盘(王)。
窗外竹敲竹(白),坛前幡动幡(王)。
青灯寒燄短(白),红炭冷灰残(王)。
暗香何处梅(白),彻夜相檀栾(王)。



猜您喜欢

见鹤吟①

宋代 白玉蟾

纸上画仙挂古壁,朝朝暮暮被烟熏。
泥塑钟离木雕木,不是元皇大道君。
近来尘世无丹诀,哑口道人俱不说。
武夷散人不辱仙,只图一日三碗雪。
白鹤白鹤何方来,丹墀绛阙几时开。
空中莫作嘹唳声,片云冷风何快哉。
鹤作声时我无耳,鹤振羽时我无眼。
蓬莱只是半步许,一生且做老担板。

双树

宋代 刘子翚

猗猗映门树,团团若双盖。
微风薄层霄,彷佛斗清籁。
逍遥步其下,秀色吾所爱。
秋来霜叶红,飘落不相待。

分韵赋古松得青字

宋代 刘子翚

风韵飕飗远更清,苍髯瘦甲耸亭亭。
连根欲斗岩峦力,一盖常涵雨露青。
曾映月明留鹤宿,近经雷霹带龙腥。
衰残愧我无仙骨,愿采流膏⑴慰暮龄。