《得西径山幢兄书》原文赏析

  • 西
    jìng
    shān
    zhuàng
    xiōng
    shū
  • [
    qīng
    dài
    ]
    huáng
  • jiāng
    tóu
    bié
    chuàng
    jīng
    nián
    zuó
    shuāng
    kōng
    yǒu
    xìn
    zhuàn
  • xíng
    shǔ
    rén
    feī
    lǐng
    zhòng
    kaī
    huāng
    zaī
    tián
  • cán
    zhōng
    西
    shuāng
    jìng
    lǎo
    shù
    cūn
    xià
    xián
  • lín
    ér
    sūn
    tiān
    què
    jiāng
    shū
    lǎn
    dāng
    fēng
    diān

原文: 江头一别怆经年,昨夜霜空有信传。
粗行数人非领众,开荒五亩亦栽田。
残钟破寺西双径,老树孤村下集贤。
临济儿孙天莫测,却将疏懒当风颠。



猜您喜欢

村寓

清代 黄毓祺

顾影真成踏雪鸿,萧然指爪任西东。
繇来此世皆羁旅,岂独今朝是寓公。
细雨角巾思有道,薄田秫米愧无功。
相过幸勿谈时事,两耳曾经一喝聋。

道经彭城有感二首 其一

清代 金锷

彭门旧游地,重过转凄然。
绿树非前度,青山似往年。
宾僚感今昔,客旅怕株连。
慎勿探东阁,荒凉蔓草边。

上年九日姚子芗招饮犬河月夜舟

清代 金锷

上界分明见斗台,中流隐约过渐台。
不妨便作乘槎看,此水原从天上来。