《水调歌头 送漱泉归淮南,并为泊》原文赏析

  • shuǐ
    diào
    tóu
    sòng
    shù
    quán
    guī
    huái
    nán
    bìng
    weí
  • [
    qīng
    dài
    ]
    féng
  • shuò
    yàn
    xià
    píng
    chǔ
    jiāng
    shàng
    qiào
    fān
    kaī
    láo
    láo
    nán
    beǐ
    shì
    róng
    mào
    àn
    chén
    mái
    diǎn
    shū
    lín
    juàn
    niǎo
    luàn
    shān
    xié
    zhào
    fēn
    shǒu
    shí
    chéng
    weī
    jīn
    yáng
    zhōu
    yuè
    héng
    nòng
    cháo
    lái
    qián
    yóu
    guī
    chóng
    pái
    huái
    西
    chuāng
    àn
    zhà
    xiē
    yín
    zhú
    jiàn
    chéng
    huī
    weí
    wèn
    pān
    láng
    jǐn
    gēng
    niàn
    liú
    láng
    xiāo
    xiāng
    jiàn
    qiě
    xián
    beī
    suì
    wǎn
    huí
    shǒu
    cán
    shàng
    tiān

原文: 朔雁下平楚,江上峭帆开。劳劳南北何事,茸帽暗尘霾。几点疏林倦鸟,一抹乱山斜照,分手石城隈。今夜扬州月,横笛弄潮来。前游地,归不得,重徘徊。西窗暗雨乍歇,银烛渐成灰。为问潘郎凄紧,更念刘郎萧瑟,相见且衔杯。岁晚莫回首,残客尚天涯。


相关标签:水调歌头

猜您喜欢

和王典簿韵

明代 程通

佩声徐步上瑶池,高阁稀闻昼漏迟。
馀腊都从爆竹去,先春又报早梅知。
九重日月悬双阙,千载风云庆一时。
盛世唐虞今复见,赓歌才罢又赓诗。

题芮廉指挥望海图

明代 程通

公馀柴立最高巅,东望沧溟思惘然。
父也何心贪捉月,子兮将恨抱终天。
长鲸一去无消息,精卫高飞有岁年。
此意画图图不尽,却烦歌咏为流传。

和冬至韵

明代 程通

闻道震雷从地复,由来子月是天开。
岁寒然后知松柏,春意从今遍草莱。
臣职无才能补衮,君恩有宴敢辞杯。
遥瞻云彩多祥瑞,何用区区羡鲁台。