《吴时极菜园》原文赏析

  • shí
    cài
    yuán
  • [
    míng
    dài
    ]
    yuè
    zhèng
  • chūn
    fēng
    chuī
    chūn
    chūn
    feí
    nán
    beǐ
    zhī
  • shí
    wàn
    qián
    feì
    xiān
    shēng
    yǒu
    zhōng
    zhī
  • cháo
    weí
    gēng
    weí
    ruǎn
    zhēng
    làn
    zhǔ
    jiē
    suǒ
  • chēng
    cháng
    zhǔ
    bàn
    hái
    shēng
    beī
  • lián
    hǎi
    duō
    chuāng
    mín
    cái
    jié
    mín
  • pēng
    lóng
    pào
    fèng
    ròu
    shí
    zhū
    gōng
    zhī
    zhī
  • jūn
    jiàn
    yǎo
    gēn
    shì
    weí
    dào
    néng
    shí
  • xiān
    shēng
    shǒu
    qiān
    wèng
    jiǔ
    yào
    lìng
    hǎi
    hán

原文: 春风吹春春雨肥,畦南畦北腻如脂。
日食都无万钱费,先生自有畦中芝。
朝为羹、暮为糜,软蒸烂煮皆所宜。
撑肠拄腹卧不得,夜半起舞还生悲。
可怜四海多疮痍,民财已竭民力疲。
烹龙炮凤日不足,肉食诸公知不知。
君不见,咬得此根事可为,岂无大道能济时?
先生莫守千瓮韭,要令四海无寒饥。



猜您喜欢

句 其一

宋代 林大声

南徐江山天下雄,沿江一水如蟠龙⑴。

句 其九

宋代 汪藻

应物聊为小乘禅(宋袁文《瓮牖闲评》卷四)。

句 其八

宋代 汪藻

三君赫奕今谁在,百谪风流故自贤(送陈杲罢官归京)。